Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật


Từ Hi Nhiễm đã nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, bố và mẹ kế của cô mở một quán thịt kho, kinh doanh của quán rất ổn, có thể quen biết đủ loại khách hàng.

Khoảng thời gian trước có một bà mối hay đến quán mua thịt kho vì thường xuyên qua lại nên quen thuộc nhau.

Bà mối đó hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô, đã nhanh chóng dắt ra một cọc tiền, Vương Lệ Lệ nghe nói đến điều kiện trong nhà của người đàn ông, không nói hai lời liền đồng ý.
Bên nhà trai sinh ra trong gia đình giàu có ở Lạc Thành, gia đình làm giàu dựa vào kinh doanh đồ ăn và đồ uống, bây giờ lại bắt đầu tham gia làm bất động sản và giải trí.

Công ty gia đình sở hữu mấy công viên giải trí lớn và mở mấy chuỗi siêu thị quy mô lớn, hiện tại người đàn ông đó chính là người quản lý việc kinh doanh của gia đình, giá trị thân phận rất cao.
Người đàn ông năm nay ba mươi tuổi, bởi vì chân trái bị khuyết tật bẩm sinh nên mãi vẫn chưa quyết định xong chuyện hôn nhân, bên nhà trai cũng nói rồi, không có yêu cầu gì với điều kiện trong nhà của bên nhà gái, chỉ cần trẻ tuổi, xinh đẹp, trình độ học vấn cao và khoẻ mạnh là được.
Rất rõ ràng, bên nhà trai chỉ muốn lấy một cô gái về để nối dõi cho đứa con trai khuyết tật nhà họ, thế nên không yêu cầu môn đăng hộ đối gì, nếu không, với điều kiện nhà anh ta như thế cũng chẳng đến lượt cô gái có hoàn cảnh gia đình như Từ Hi Nhiễm.
Nghe hết mấy lời này, thái dương của Từ Hi Nhiễm giật giật, trong lòng bùng lên ngọn lửa, cô hỏi: “Thế nên mọi người đồng ý rồi?”
“Điều kiện nhà trai tốt như thế, vì sao lại không đồng ý?”
“Mọi người có từng hỏi qua con không? Nếu đã muốn sắp xếp xem mắt gì đó cho con thì cũng phải hỏi qua ý kiến của con một chút chứ?”
“Chẳng phải là đang đợi con về rồi nói với con sao?”
Từ Hi Nhiễm hiểu rồi, hoá ra bọn họ nói kỳ nghỉ cô nhất định phải quay về là bởi vì chuyện này.
Từ Hi Nhiễm hít sâu một hơi rồi nói: “Con không cần, con không đi xem mắt gì đó, con mới bao nhiêu tuổi mà hai người đã muốn con đi xem mắt, con còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
Sắc mặt Vương Lệ Lệ cũng trầm xuống: “Chẳng phải con đã tròn hai mươi rồi à? Hai mươi tuổi là đã đủ tuổi kết hôn theo luật pháp rồi, cơ hội tốt như thế, bỏ lỡ rồi con đi đâu tìm được gia đình có điều kiện tốt như vậy?”
Lúc này bố của Từ Hi Nhiễm là Từ Xương Đông nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp chạy ra.

Cửa phòng của Từ Hi Nhiễm đang mở, ông ta liếc vào trong cười nói: “Hi Nhiễm về rồi à? Rửa tay ăn cơm trước đã.”
Giờ phút này Từ Hi Nhiễm làm gì có tâm trạng ăn cơm, cô hỏi Từ Xương Đông: “Bố cũng đồng ý chuyện con đi xem mắt?”
Nụ cười của Từ Xương Đông cứng ngắc, ông ta cười lúng túng: “Hi Nhiễm à, điều kiện của đối phương rất tốt, bố và mẹ con cũng cảm thấy rất hợp với con.”

Vương Lệ Lệ cũng nói: “Chẳng lẽ chúng ta lại hại con à? Điều kiện trong nhà đối phương tốt như thế, con gả cho người ta sẽ là bà chủ, so với cái ổ nhỏ nhà mình thì tốt hơn rất nhiều.”
Từ Hi Nhiễm cười nhạt nói: “Nếu như hai người cảm thấy điều kiện tốt như thế, vì sao không để Từ Đoá gả đi? Bây giờ nó cũng mười chín tuổi, qua lại với doanh nhân đó một năm là có thể kết hôn rồi, hơn thế nữa nó cũng không đi học nữa, chẳng có gì ràng buộc, gả qua chuyên tâm làm bà chủ ăn ngon uống ngon không phải tốt à?”
Khoé miệng Vương Lệ Lệ giật giật, nụ cười của Từ Xương Đông càng trở nên lúng túng.

Từ Đoá từ trong phòng bếp chậm rãi đi ra vừa cầm dưa hấu vừa ăn, nghe thấy lời này thì mặt cười trào phúng đáp một câu: “Người ta cần trình độ học vấn cao, em không học đại học, nhà người ta coi thường em, không giống như chị, sinh viên trường giỏi, quý giá biết bao.”
Từ Đoá nhỏ hơn Từ Hi Nhiễm một tuổi, năm nay mười chín, là em gái cùng bố khác mẹ của cô, năm ngoái thi tốt nghiệp cấp ba, không thi đỗ đại học cứ lười biếng ở nhà, cũng không ra ngoài làm việc, cũng chẳng ôn tập lại, cả ngày không có việc gì lại ra ngoài đi chơi với bạn.
“Chúng ta đã thương lượng xong với bên nhà trai rồi, ngày mai đi gặp mặt, mày không đi cũng phải đi! Hôm nay tao nói thẳng với mày, nếu mày không đi, học phí học đại học của mày chúng tao không cung cấp nữa.

Thật sự nuôi không công mày bao nhiêu năm, nuôi con chó còn biết trông nhà cho chủ!” Vương Lệ Lệ cũng bị chọc giận, lời nói cũng chẳng khách sáo.
Từ Xương Đông vội vàng khuyên giải: “Được rồi, được rồi, sao lại nói lời này với bọn trẻ.” Nói rồi ông lại nói với Từ Hi Nhiễm: “Hi Nhiễm à, mẹ con luôn nói thẳng con cũng biết, bà ấy không có ác ý gì đâu.

Chúng ta đều là vì muốn tốt cho con, hiếm khi con được nghỉ mà quay về, chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, con đi ra ngoài ăn đã.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tự mày suy nghĩ cho cẩn thận đi, có thể trèo được vào nhà tốt như thế, không biết là phúc mấy đời mày có được đâu, mày còn ở chỗ này làm giá cái gì?”
Từ Hi Nhiễm đẩy bà ta ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Vương Lệ Lệ ở bên ngoài mắng mỏ, nói cô là con sói mắt trắng, nói cô mọc cánh cứng cáp rồi.
Từ Hi Nhiễm ngồi trên giường, hai tay nắm chặt ga trải giường, cô biết mấy lời này của Vương Lệ Lệ không phải nói đùa với cô.

Bà ta nói không cung cấp học phí thì thật sự có thể làm ra chuyện này.

Vốn mấy năm nay tiền tiêu tốn cho Từ Hi Nhiễm lên đại học luôn khiến bà ta không hài lòng, cả ngày nói về chuyện này, mỗi lần đến lúc cần nộp học phí thì luôn làm khó cô, làm khó đến khi bà ta sung sướng mới miễn cưỡng đưa học phí cho cô.
Chuyên ngành của Từ Hi Nhiễm rất nặng, cho dù dùng thời gian trống đi làm thêm cũng không đủ tiền học phí, bây giờ đi vay vốn sinh viên cũng không kịp, cô còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nếu như vào thời điểm này mà buông bỏ thì không đáng.

Cảm giác bất lực đè ép, giây phút này đột nhiên Từ Hi Nhiễm rất muốn gọi điện thoại cho Trình Vân Khải.

Cô còn nhớ, lúc vừa mới lên cấp ba, cả người cô nổi đầy mẩn đỏ, vừa đau vừa ngứa, trong nhà không muốn chi tiền chữa trị cho cô, chỉ nói nổi mẩn bình thường, qua một thời gian nữa sẽ tự khỏi.

Trình Vân Khải biết được, kéo cô đi bệnh viện, anh dùng tiền tiêu vặt anh tiết kiệm được trả viện phí cho cô, còn cố tình chạy đến cửa hàng bán thịt kho nhà cô làm ầm ĩ một trận, khiến cho Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ mất mặt.
Hình như mỗi lần cô gặp chuyện gì, chỉ cần nói với anh ta một tiếng thì anh ta sẽ giúp cô vô điều kiện, dường như từ trước đến giờ vẫn luôn như thế, cô đã quen đến việc cho dù gặp phải chuyện gì cũng đều sẽ nói với Trình Vân Khải.
Giống như bây giờ, cô rất muốn nói với anh ta, cô sắp bị ép đi xem mắt.

Cô lấy điện thoại ra, nhập số điện thoại quen thuộc, nhưng trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Trình Vân Khải đè cô gái lên tường hôn.
Nút ấn gọi mãi vẫn không được ấn xuống.
Cô luôn cảm thấy Trình Vân Khải là sự cứu rỗi của cô, là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của cô, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra rằng, coi người khách thành ánh sáng, một khi ánh sáng này mất đi, cô sẽ lại chìm trong bóng tối, so với bóng tối lúc trước khi có ánh sáng này xuất hiện thì còn khó chịu hơn nhiều.
Sau khi Vương Lệ Lệ dậy, vốn đang muốn hỏi Từ Hi Nhiễm suy nghĩ kỹ chưa, đi đến cửa phòng cô mới phát hiện, cửa phòng cô không đóng.

Từ Hi Nhiễm đang ngồi bên giường, trên người mặc chiếc váy mới mua.

Vương Lệ Lệ mua hai bộ váy, đều là theo dáng người của Từ Đoá mà mua.

Thực ra Từ Hi Nhiễm phát triển hơn so với Từ Đoá, có một bộ váy mặc trên người cô hơi chật, cô quen mặc đồ rộng, thế nên cô đã chọn cái váy còn lại mặc thoải mái hơn, mặc lên người cô cũng xem như hợp.
Vương Lệ Lệ vui vẻ, vội vàng đi vào hỏi: “Con nghĩ thông rồi?”
Từ Hi Nhiễm liếc bà ta một cái không đáp lại.

Vương Lệ Lệ cũng chẳng tức giận, bà ta nắm lấy tay cô an ủi: “Như này mới đúng, điều kiện nhà đó thật sự rất tốt, con gả qua có tiền tiêu xài, muốn gì chẳng được.”

Từ Hi Nhiễm rút tay ra, cười lạnh trong lòng, không đáp lại lời của bà ta, nếu thực sự tốt như thế, cơ hội này sẽ chẳng đến lượt cô.
Vương Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi không nói gì nữa, con bé có thể nghe theo đã là chuyện tốt rồi, bà ta không cần ầm ĩ không vui với nó làm gì.

Vương Lệ Lệ lại nói: “Con ngồi đợi một lúc, mẹ đi gọi điện cho dì Giang.”
Dì Giang chính là bà mối kia.

Gọi điện thoại không lâu thì dì Giang cũng đến, Vương Lệ Lệ giới thiệu cho hai người quen biết, dì Giang đi quanh Từ Hi Nhiễm một vòng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng: “Quả thật còn đẹp hơn so với ảnh chụp.”
Nếu chuyện này có thể thành công, bà mối như bà ta đây cũng có thể nhận được lì xì to.
Lần xem mắt này chủ yếu là để hai người gặp nhau, dì Giang và Vương Lệ Lệ cũng đi cùng Từ Hi Nhiễm.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng, thiết kế rất sang trọng, lúc Vương Lệ Lệ đi vào còn líu cả lưỡi.
Sau khi dì Giang đi vào báo tên, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào phòng riêng tầng hai, người mở cửa là một phụ nữ trung niên, dì Giang vội vàng giới thiệu: “Bà Tưởng, đây chính là bé Từ Hi Nhiễm, đây là Vương Lệ Lệ mẹ của Hi Nhiễm.”
Người phụ nữ tên là bà Tưởng đó hất mái tóc ra sau, mặc bộ váy sanh tanh màu xanh đơn giản, xếp ly rất đẹp, tuy nhìn đơn giản nhưng rất tôn dáng, vẻ ngoài của bà tao nhã thanh lịch, cả người toát ra vẻ sang trọng giàu có, nụ cười lại rất hiền từ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chào mọi người, mau vào đi.”
Dì Giang lại giới thiệu: “Hi Nhiễm con mau đến làm quen một chút, đây là bà Tưởng.”
Từ Hi Nhiễm khách sáo chào hỏi: “Con chào bà Tưởng.”
Bà Tưởng đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, gần như rất hài lòng, nụ cười trên mặt lại càng thêm hoà nhã: “Đừng khách sáo, cô họ Thôi, con gọi cô là cô Thôi là được, mọi người đi lại vất vả rồi, tôi đã bảo người ta mang đậu đỏ đá lên, ăn đậu đỏ đá cho mát đã.”
Trong phòng riêng chỉ có một mình bà Tưởng, sau khi mấy người ngồi vào chỗ, bà Tưởng mới nói: “Con trai nhà tôi bận công việc, không có nhiều thời gian, chỉ có thể cảm phiền mọi người đợi một lát.”
Tất nhiên là mấy người đều tỏ ý không sao.

Dì Giang và bà Tưởng khách sáo nói chuyện một lúc, bà Tưởng lại hỏi Từ Hi Nhiễm: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Từ Hi Nhiễn nói: “Con vừa tròn hai mươi.”
“Cô nghe nói con học đại học Bắc Đằng?”
Từ Hi Nhiễn gật đầu, bà Tưởng càng hài lòng hơn, bà cười nói: “Có thể học đại học Bắc Đằng là rất giỏi rồi.”
Dì Giang vội nói: “Đúng thế, cả Lạc Thành chúng ta mỗi năm cũng chỉ có mấy người thi đỗ đại học Bắc Đằng.”
Vương Lệ Lệ cũng nói: “Hi Nhiễm nhà tôi từ nhỏ đã thông minh, thành tích tốt lại ngoan ngoãn, không khiến chúng tôi phải lo lắng.”

Từ Hi Nhiễm ăn đậu đỏ đá trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh nghe bọn họ bình phẩm về cô, giống như cô chỉ đang giết thời gian.
Bà Tưởng nhìn đồng hồ rồi nói: “Lúc này còn chưa đến, nếu mọi người đói hay là gọi đồ ăn trước.”
Bà vừa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ vang lên bên ngoài, vẻ mặt bà Tưởng vui sướng nói: “Chắc là đến rồi đó.”
Bà đi ra mở cửa, hai người ở cửa một trước một sau đi vào, người bước vào trước sau khi vào trong thì cởi vest trên người ra, người đi theo phía sau anh ta chắc là trợ lý, nhận lấy vest của anh ta cúi đầu chào rồi mới ra ngoài.
Dì Giang nhìn thấy người đến thì vội vàng đứng dậy.

Vương Lệ Lệ cũng đứng dậy theo, Từ Hi Nhiễm thấy vậy tất nhiên cũng đứng lên cùng.
Dì Giang đi lên trước niềm nở chào hỏi: “Chủ tịch Tưởng.”
Từ Hi Nhiễm nhìn sang người đó, đoán rằng đây chính là đối tượng xem mắt của cô hôm nay.
Thật ra trước khi đến đây Từ Hi Nhiễm đã làm công tác tư tưởng rồi, một đứa con cưng của trời sinh ra đã được đãi ngộ tốt như thế, hơn nữa còn nắm trong tay công ty lớn của gia đình, trong nhà lại sắp xếp đối tượng xem mắt có hoàn cảnh gia đình kém xa như thế, kết hôn hoàn toàn chỉ vì suy nghĩ đến vấn đề nối dõi.

Lúc đầu cô còn cho rằng đứa con cưng của trời mà rơi xuống đến hoàn cảnh này, sợ rằng ngoài bị khuyết tật ra, chắc là còn có khuyết điểm khác, ví dụ như ngoại hình.
Thế nên trước khi đến đây cô đã làm tốt công tác tư tưởng rồi nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người này, cô vô cùng ngạc nhiên.
Vẻ ngoài không hề giống như cô tưởng tượng, ngược lại anh ta còn rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai mang khí khái anh hùng, khí chất trên người cũng có một không hai, là kiểu đi trong đám người tuyệt đối có thể nhận ra ngay.
Anh mặc áo sơ mi trắng, một chiếc quần tây thẳng thớm, chất lượng cực tốt, được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn.

Chiếc áo sơ mi vừa vặn tôn dáng, không hề có chút vẻ yếu ớt gì của một người khuyết tật, ngược lại đường nét cơ bắp ẩn dưới áo sơ mi cho thấy anh có thói quen tập thể thao thường xuyên, hơn nữa nói chân trái của anh bị khuyết tật, nhưng cô nhìn thấy anh ta đi lại vẫn rất bình thường.
Từ Hi Nhiễm hoài nghi có phải là nhầm không?
“Ngồi đi đã, không cần khách sáo.”
Giọng nói của anh trong trẻo, lịch sự, lại mang đậm khí chất của người có địa vị cao.
Mấy người ngồi xuống, anh cũng đi đến chỗ bên cạnh bà Tưởng ngồi xuống, mà chỗ ngồi này vừa hay đối diện với Từ Hi Nhiễm.

Bà Tưởng giới thiệu với mọi người: “Đây chính là con trai nhà tôi, Tưởng Dư Hoài.”
Tưởng Dư Hoài.
Đúng thật là đối tượng xem mắt hôm nay của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận