Thế là Hà Tinh Dịch nói qua cho Trình Vân Khải tình hình của Từ Hi Nhiễm, mấy chuyện này đều là do Tống Tình tiết lộ cho cậu ta, trong lời nói còn lẫn cả cảm xúc chủ quan trong đó.
Từ Hi Nhiễm bị mẹ kế và bố ép đi xem mắt với người đàn ông vừa già, vừa xấu lại còn tàn tật.
Người đàn ông đó vừa nhìn thấy Từ Hi Nhiễm xinh đẹp thì đã thích ngay, bây giờ hai bên đang thương lượng chuyện kết hôn, hôn lễ sẽ tổ chức sau khi tốt nghiệp, nhưng sẽ lấy giấy đăng ký kết hôn trước.
Trình Vân Khải đột nhiên bị bỏng, thì ra là do phần đầu thuốc cháy đã hết, tàn thuốc rơi vào tay anh ta, ngón tay anh ta buông lỏng, điếu thuốc rơi xuống đất, anh ta hỏi: “Lời cậu nói là thật?”
“Tớ lừa cậu làm cái gì? Tống Tình nói với tớ chắc không phải là giả đâu nhỉ?”
Vẻ mặt của Trình Vân Khải hơi khó coi: “Được rồi, tớ biết rồi.”
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, sau đó lấy số của Từ Hi Nhiễm ra bấm luôn.
Đầu bên kia toàn báo máy bận, lúc này anh ta mới nhớ ra mình bị cô kéo vào danh sách chặn.
“Mẹ nó!” Trình Vân Khải thấp giọng mắng, anh ta xoay người vào phòng, cầm điện thoại của Triệu Niệm Gia để trên tủ đầu giường.
Lúc điện thoại kêu, Từ Hi Nhiễm đang tra tài liệu, cô cầm lên nhìn là một số lạ, nhưng điện thoại hiển thị là từ thành phố Bắc Đằng, Từ Hi Nhiễm tưởng bạn học đổi số mới nên nhận điện thoại.
“Từ Hi Nhiễm.”
“Anh nghe nói em sắp kết hôn?” Đầu bên kia, giọng của Trình Vân Khải trầm thấp đến đáng sợ.
Hôm nay Từ Hi Nhiễm và Tống Tình mới gặp mặt, tin này chắc là do Tống Tình tiết lộ, cô cũng chẳng trách Tống Tình miệng rộng, tuy cô đã nói chuyện này không cần thiết phải nói cho Trình Vân Khải, nhưng cô cũng hiểu rõ sớm muộn gì anh ta cũng biết.
“Ừ, tôi sắp kết hôn rồi.”
“Em đang nghĩ cái gì thế? Em còn chưa tốt nghiệp đại học, biết rõ mình muốn cái gì chưa mà em đã kết hôn?” Giọng của Trình Vân Khải kèm theo cơn tức giận vô cùng: “Vì sao em không nói chuyện này với anh? Là mẹ kế của em ép em à? Có phải bà ta uy hiếp em? Vì sao em không tìm anh giúp đỡ?”
Hình như anh ta rất tức giận, lửa giận trong giọng điệu của anh ta gần như thông qua điện thoại đốt cháy lên đến người cô, cũng không biết là tức giận việc cô gặp chuyện không nói với anh ta, hay là tức giận chuyện cô sắp kết hôn.
Gia cảnh nhà Trình Vân Khải rất tốt, lúc đi học cô không đủ tiền tiêu vặt, tiền tiêu vặt của anh ta hoàn toàn có thể gánh vách luôn cả phần của cô, tuy rằng mẹ kế hà khắc với cô tiền tiêu vặt, nhưng bởi vì có Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm cũng chẳng bị đói bụng.
Nếu như tìm Trình Vân Khải giúp đỡ, học phí năm tư của cô, Trình Vân Khải cũng có thể giúp cô trả được, cô hoàn toàn không cần chịu sự uy hiếp của mẹ kế, cô cũng không cần phải gả cho một người đàn ông vừa mới quen.
Nếu cô với Trình Vân Khải chưa từng bên nhau, nếu cô không thẹn với lòng mà chỉ coi anh như bạn bè đơn thuần, có lẽ cô có thể nói ra chuyện này, nhưng cô hiểu rõ suy nghĩ của bản thân về anh ta, cũng hiểu rõ bây giờ bên cạnh anh ta đã có người con gái khác, càng đừng nói là chuyện này Trình Vân Khải đã thực sự làm tổn thương cô.
Cô không muốn nhờ anh ta giúp đỡ, thế nên cô nói với anh ta: “Không cần.”
“Không cần? Em có ý gì? Em thật sự sẽ nghe theo sự sắp xếp của mẹ kế lấy ông già tàn tật đó? Nếu em gả cho anh ta, cả đời này của em sẽ bị huỷ hoại.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mãi lâu cũng không nghe thấy cô đáp lời, Trình Vân Khải lại nói: “Từ Hi Nhiễm, em có nghe anh nói không, tạm thời em đừng đi đăng ký vội, anh sẽ quay về ngay, cho dù có chuyện gì, đợi anh quay về rồi giải quyết.”
Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên Từ Hi Nhiễm nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, tiếp đó là một giọng nói nũng nịu hỏi anh ta: “Anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Trình Vân Khải bị ôm eo, anh ta nghiêng đầu nhìn một cái, cô gái ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt nhập nhèm.
Anh ta xoa đầu cô gái, giọng nói không tự chủ mà dịu xuống: “Dậy rồi?”
“Ừm… Vì sao anh lại dùng điện thoại của em gọi?”
“Đi qua bên kia đợi chút, lúc nữa là anh nói chuyện xong rồi.”
Cô gái chu môi làm nũng: “Thế hôn một cái.”
Trình Vân Khải mắng một câu: “Đừng nghịch.”
Cô gái cười ha ha kiễng chân hôn lên mặt anh ta bẹp bẹp một tiếng, sau đó mới quyến luyến buông tay ra, xoay người đến phòng khách.
Tuy Trình Vân Khải đã cố ý che loa điện thoại, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn nghe thấy đối thoại của hai người.
Anh ta lại có thể dùng giọng điệu dịu dàng cưng chiều như thế nói chuyện với người khác, dáng vẻ “bố chảnh” dịu dàng với một cô gái sẽ như thế nào nhỉ? Chắc không phải cái vẻ mặt lưu manh gợi đòn đâu nhỉ?
“Từ Hi Nhiễm, lời anh nói em có nghe thấy không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia lại nghiêm nghị như trước.
“Anh quên là hai chúng ta đã tuyệt giao rồi à? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.”
Cô nói rồi cúp điện thoại.
Trình Vân Khải nghiến răng nghiến lợi: “Dám cúp điện thoại của anh.” Anh ta gọi lại, bên đó vang lên âm thanh máy bận quen thuộc, lại bị cô kéo vào danh sách chặn, mẹ nó! Trình Vân Khải tức giận vỗ mạnh lên thành lan can một cái, lan can sắt phát ra tiếng boong boong vọng lại.
Trình Vân Khải quay về phòng khách, Triệu Niệm Gia đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa vừa ăn vặt vừa xem TV, trên bàn trà phòng khách bày đầy hộp đồ ăn ngoài.
Hai người đều không biết làm cơm, đói thì gọi đồ ăn bên ngoài.
Trình Vân Khải trả điện thoại cho cô ta, Triệu Niệm Gia hỏi: “Anh nói chuyện với ai thế?”
“Từ Hi Nhiễm.”
“Cô ấy vẫn còn tức à? Chuyện này anh làm sai, anh phải cẩn thận nói lời xin lỗi với cô ấy mới đúng.”
Trình Vân Khải đi đến bên cạnh cô ta ôm cô ta vào lòng, anh ta hôn lên trán cô ta một cái rồi nói: “Trong nhà xảy ra một vài chuyện, ngày mai anh sẽ về nhà một chuyến.”
Triệu Niệm Gia giãy khỏi vòng tay của anh ta.
Cô ta mếu máo, mắt rưng rưng tỏ vẻ tủi thân: “Anh phải quay về? Anh đi rồi em phải làm sao?”
“Chỉ mấy ngày thôi, anh sẽ quay về nhanh mà.”
“Nhưng em không nỡ để anh đi.” Cô ta ôm chặt lấy eo của anh ta: “Anh đã nói ngày mai dẫn em đi khu vui chơi, hay là anh ở với em mấy ngày, để em chuẩn bị tinh thần đã rồi anh hãy đi, anh đi đột ngột như thế, em buồn lắm.”
Lời cầu xin đáng thương của cô ta khiến trái tim của Trình Vân Khải khó chịu.
Trình Vân Khải luôn là người muốn làm cái gì thì đều làm ngay, nhưng bây giờ anh ta có điểm yếu rồi.
Anh ta nhìn cô gái trong lòng, cô làm ổ trong lòng anh ta, đôi tay mềm mại ôm chặt lấy anh ta, sợ buông lỏng là anh ta sẽ rời đi mất, vô cùng ỷ lại vào anh ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng Trình Vân Khải vẫn mềm lòng, nán lại thêm mấy ngày ở bên cô ấy vậy.
Từ Hi Nhiễm và người đàn ông kia quen biết trong buổi xem mắt, dù thế nào cũng phải qua lại một đoạn thời gian nữa mới đi đăng ký được, chắc không nhanh như thế đâu.
Từ Hi Nhiễm nắm chặt điện thoại mãi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, giọng nói nũng nịu của cô gái và lời trách mắng cưng chiều của Trình Vân Khải cứ văng vẳng bên tai.
“Nếu đám bọn mày còn dám bắt nạt em ấy, ông đây sẽ đánh chết bọn mày.”
Đó là chuyện lúc nhỏ khi cô bị người ta cười nhạo, vẫn là cậu bé Trình Vân Khải kéo cô ra sau bảo vệ, anh siết chặt hai nắm đấm, nhe răng trợn mắt với mấy nam sinh còn cao hơn anh một cái đầu trước mặt.
“Cho anh Khải của em một miếng đi.”
Đó là lúc học trung học cơ sở, cô ăn một xiên oden, anh ta dán lại nở nụ cười nghịch ngợm xin ăn.
“Yên tâm đi, cho anh Khải ăn một miếng không khiến em đói đâu.”
Lúc đó anh ta biết cô dùng tiền tiêu vặt để đóng học phí, sau khi hỏi trong nhà không được, anh ta đã đưa tiền của anh cho cô.
Lớn lên bên nhau với Trình Vân Khải, cô từng bắt gặp rất nhiều dáng vẻ của anh ta, anh ta hung dữ, anh ta không biết xấu hổ, anh ta bá đạo, nhưng cô lại chưa từng thấy dáng vẻ cưng người yêu đến tận xương tuỷ của anh ta.
Anh ta sẽ như thế nào nhỉ, Trình Vân Khải dịu dàng chắc chắn sẽ rất mê người.
Từ Hi Nhiễm cười nhạo bản thân.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên kéo cô tỉnh táo lại, cô cúi đầu nhìn là Tưởng Dư Hoài.
Từ Hi Nhiễm điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, nhận điện thoại.
“Cô Từ?”
“Anh Tưởng?”
“Là tôi.”
“Anh Tưởng gọi điện thoại cho tôi có việc gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, cô Từ còn có ý kiến gì với tôi không?”
Từ Hi Nhiễm không hiểu: “Tôi… chẳng có ý kiến gì cả.”
“Nếu như không có ý kiến gì, ý bên này của tôi là muốn nhanh chóng quyết định ngày kết hôn.”
“...”
Tuy rằng Từ Hi Nhiễm khi đó đã thuyết phục bản thân đi một bước rồi tính một bước, nhưng nghe thấy lời này cô vẫn đơ ra một lúc.
Từ Hi Nhiễm hiểu rõ có rất nhiều chuyện cô không thể thay đổi được, ví dụ như lúc sáu tuổi mẹ cô qua đời, cô không thể không sống cùng với người bố chưa từng gặp mặt, hay ví dụ như bây giờ, vì để có thể học xong đại học, cô không thể không gả cho người đàn ông vừa mới quen biết không lâu đó.
Cô quá nhỏ và quá yếu, vẫn chưa đủ sức để có thể thay đổi được vận mệnh của bản thân.
Cô vô cùng lo lắng và sợ hãi đối với tương lai, nhưng cô biết khoảnh khắc cô gật đầu đó, đã định rằng cô không có đường lui nữa rồi.
Trình Vân Khải bảo cô đợi anh ta quay về rồi nói, đợi anh ta quay về thì có tác dụng gì, tất cả đều đã không như lúc trước nữa.
Vào lúc anh ta lựa chọn làm tổn thương cô thì đã định sẵn chuyện anh ta không còn là nơi để cô dựa vào nữa rồi.
Cho dù mẹ hay là Trình Vân Khải đều không phải là người sẽ ở bên cô cả đời, con đường của cô vẫn cần cô tự đi.
Từ Hi Nhiễm hít sâu một hơi, nở nụ cười với người ở đầu dây bên kia, rồi nói: “Được.”.