Khâu Tịnh thực sự là bị cô nhóc này chọc cho không nhịn được cười, khóe miệng cố nén lại nhưng vẫn cong lên một tí xíu. Người này tâm tư đơn thuần, là dạng rất dễ bị lừa gạt. Hèn gì Cao Dương lại có thể lừa đảo khiến cho cô nàng mê muội. À không…xét theo diễn biến hiện tại thì có vẻ như là không phải mê muội cho lắm? Bạch Vân Y chơi Cao Dương một vố đau như vậy, làm anh còn tưởng là cô tâm cơ thế nào.
“Trở mặt sao? Cũng không biết nữa.”
Nói xong thì Khâu Tịnh lùi xe vào chỗ đỗ, tháo dây an toàn, sau đó mở cửa xuống xe.
Bạch Vân Y bị câu nói của Khâu Tịnh làm cho cuống lên, cũng mau chóng tháo dây an toàn ra xuống xe đuổi theo anh.
“Nè, Khâu tổng, anh không được như vậy đâu! Không biết là có ý gì chứ!!!”
Khâu Tịnh tỉnh bơ, đút tay vào túi quần đi đến thang máy.
Bạch Vân Y sắp khóc tới nơi: “Khâu Tịnh! Anh nói rõ đi! Anh nói vậy là sao chứ???”
Khâu Tịnh nhướng mày: “Em gọi ai thế? Thử gọi lại một lần nữa xem.”
Bạch Vân Y mếu mếu: “Khâu…Khâu tổng…”
Khâu Tịnh cười, không trêu cô nữa: “Gọi Khâu Tịnh cũng được. Đổi giọng điệu là được. Ngoan một chút, tôi không trở mặt. Dẫn em đi ăn, chúng ta cùng bàn bạc chuyện của Bạch thị.”
Bạch Vân Y nghe vậy xong liền thở phào nhẹ nhõm, an tâm đi theo Khâu Tịnh. Cô còn không biết là cái mặt lạnh như Khâu Tịnh lại thích đùa nhây đấy! Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong!
Sau khi ra khỏi thang máy, Bạch Vân Y và Khâu Tịnh được nhân viên dẫn đi vòng vèo rẽ trái rẽ phải tám chục lần, cuối cùng mới tới được căn phòng riêng của Khâu Tịnh đặt.
Đầu Bạch Vân Y đầy vạch đen, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà thần thần bí bí tới mức độ này. Đúng là giới thượng lưu khó hiểu vô cùng.
Sau khi vào phòng rồi, nhân viên cũng không có vào chung. Gọi món, đặt món gì đó đều thao tác trên máy tính bảng. Khi cả hai chọn món xong, Khâu Tịnh còn ghi chú thời gian lên món là nửa tiếng sau. Bạch Vân Y khó hiểu nhìn anh.
Khâu Tịnh không nhìn cô, chỉ đều đều hỏi: “Em muốn vừa ăn vừa bàn chuyện sao?”
Bạch Vân Y: “Không….”
Khâu Tịnh gật đầu: “Ừ.”
Sau đó anh lại lấy một xấp tài liệu đặt lên bàn. Bắt đầu vào chủ đề chính, vừa nói vừa lấy từng món trong túi tài liệu ra đưa cho Bạch Vân Y xem.
Bạch Vân Y ghé đầu sang nhìn, tai vẫn chăm chú nghe giọng nói trầm thấp của anh diễn giải từng chuyện một cho cô hiểu.
Chuyện vừa xảy ra sáng nay, đúng thật là do Cao Dương làm. Mà Khâu Tịnh thì vẫn theo theo dõi nhất cử nhất động của Cao Dương cho nên chứng cứ để chứng minh Bạch thị bị chơi xấu, Khâu Tịnh đều nắm đủ. Mặc dù nhóm người do Cao Dương thuê để làm chuyện xấu rất chuyên nghiệp, nhưng người của bên Khâu TỊnh cũng không hề kém. Đám người kia bị theo dõi sát sao mọi hành tung, bị chụp lại hết mọi chứng cứ làm việc xấu mà không hề hay biết.
Cho nên hiện tại, xét về mặt pháp lý, chứng cứ mà Khâu Tịnh thu gom được sẽ giúp cho Bạch thị thoát được cái ải này. Có điều, Cao Dương cũng không nhắm vào vấn đề pháp lý, mà chính là muốn bôi nhọ danh tiếng của Bạch thị.
Trong làm ăn kinh doanh, coi trọng nhất là danh tiếng và uy tín, lần này Cao Dương nhắm vào hai điểm này. Cộng thêm đây là Dự Án Thành Phố, là bộ mặt đại diện cho thành phố Y nên dư luận rất quan tâm. Việc Cao Dương tung ra hai tin tức như vậy khiến dư luận khá là phẫn nộ vì sự thất trách của Bạch thị. Kéo tụt dốc danh tiếng cũng như là uy tín của Bạch thị.
Mà trong thời điểm này, cho dù có tung ra chứng cứ rõ ràng rành mạch, mọi người cũng sẽ không tin. Con người có xu hướng thích tin vào những điều tiêu cực và sai trái hơn. Bây giờ có chuyện để bọn họ thảo luận tranh chấp qua lại, nếu Bạch thị tung chứng cứ ra dập tắt cái chủ đề để bọn họ chửi rủa, bọn họ chỉ cảm thấy mất hứng chứ sẽ không thèm tin vào mấy cái chứng cứ được đưa ra.
Cao Dương chính là biết rõ điểm này. Mặc dù đây là một chiêu cũ rích, nhưng doanh nghiệp nào mà căn cơ không vững sẽ rất dễ rớt đài.
Khâu Tịnh: “Nghe hiểu không?”
Bạch Vân Y gật đầu, hiểu thì hiểu nhưng mà nghe một vòng, cảm xúc của cô lên lên xuống xuống. Lúc nghe Khâu Tịnh nói tới chỗ anh đã nắm đủ chứng cứ thì hai mắt sáng rỡ, sau thì anh dẫn một hồi lại thành vấn đề không nằm ở chứng cứ. Bạch Vân Y liền nhăn trán.
“Hiểu thì đã hiểu rồi. Vậy hiện tại phải giải quyết thế nào?”
Khâu Tịnh lúc này lại nhoẻn miệng cười. Đống phập xấp tài liệu lại.
“Thật ra chuyện này cũng vô cùng dễ giải quyết.”
“???”
Bạch Vân Y nhíu mày nhìn Khâu Tịnh. Anh có thể nào nói gì thì nói luôn tuồn một lần có được không? Sao cứ thích ngắt quãng hoài vậy, làm tâm tình cô cứ thấp tha thấp thỏm. Thật là mệt mà!
Khâu Tịnh mỉm cười, ngoắc tay với Bạch Vân Y đang ngồi phía đối diện mình.
“Qua đây, tôi chỉ cho em.”