Hôn Nhân Có Điều Kiện

Bạch Vân Y vừa đi, hai cô gái ngồi ở gần đó bắt đầu xì xào bàn tán.

Cô A: “Má ơi, đừng nói là tổng tài trong truyền thuyết nha? Đẹp trai chết tôi rồi!”

Cô B: “Tổng tài nào mà chạy tới mấy nơi như này ăn?”

Cô A: “Sao cậu biết? Nhìn là biết vừa đẹp trai, vừa giàu lại vừa có gia thế quyền lực rồi!!!”

Cô B: “Thì sao? Không thấy cô gái ban nãy hả? Có thể là vợ hoặc là bạn gái, với nhan sắc của cổ thì chúng ta chỉ có thể để xách dép cho người ta, không tới lượt cậu đến tranh giành đâu.”

Cô A: “Mắc gì? Tôi cũng đâu có xấu? Từ lúc đi học đến lúc đi làm, số người theo đuổi tôi còn ít sao? Biết đâu chừng cô kia cũng chỉ là một trong những đóa hoa bên cạnh anh ta thôi thì sao? Mấy người đàn ông này không thiếu thứ gì, chỉ thiếu phụ nữ để chơi thôi! Tôi muốn thử vận may, một đêm với anh ta thôi cũng đủ!”

Cô B liền nắm tay kéo người lại: “Thôi đi, cậu đừng mộng tưởng nữa…Tôi thấy anh ta…hơi đáng sợ đó.”

Cô A gạt tay cô B ra: “Đáng sợ gì, cậu không thấy vẻ mặt dịu dàng ôn nhu như nước ban nãy của anh ta sao? Chính là cái bộ dáng đào hoa đó! Tôi đoán không sai đâu, tôi đi xin phương thức liên lạc đây, ảnh sẽ đồng ý thôi mà!”


Nói rồi cô A kia liền đứng bật dậy, hướng chỗ Khâu Tịnh ngồi mà đi thẳng tới. Nhưng mà còn chưa kịp tới gần thì cô nàng này đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Khâu Tịnh ghim cho một phát.

Chỉ một ánh nhìn của anh thôi cũng đủ làm chân của cô ta muốn run. Nhưng mà…chắc là do cô ta tưởng tượng thôi, rõ ràng ban nãy sắc mặt người này rất ấm áp, còn không phải là cái dạng đàn ông thích tỏ ra phong độ đa tình để dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ sao? Cho nên, cô nàng mặc dù đã hơi rén nhưng vẫn giữ vững bước chân, đi tới ngồi xuống chỗ Bạch Vân Y vừa ngồi khi nãy.

“Chào anh, lần đầu…”

“Cô ngồi vào chỗ của vợ tôi rồi, phiền cô đứng lên.”

Cô A còn chưa kịp nói xong lời mở đầu đã bị giọng điệu âm hàn kia làm cho cứng đơ cả lưỡi. Lần đầu tiên có người đàn ông nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu này đó! Cơ mà…vợ ư? Nhưng mà vợ thì đã làm sao?

“Có thể trao đổi phương thức liên lạc….”

Cô gái kia còn chưa nói dứt lời, Khâu Tịnh đã đứng phắt dậy chuyển sang bàn khác ngồi. Có nhiều người thật cố chấp, mặt cũng rất dày nữa. Đạo đức cũng có vấn đề trầm trọng, vì vậy không cần thiết phải tiếp tục giao tiếp nữa.

Cô gái kia bị thái độ và hành động của Khâu Tịnh làm cho chưng hửng, liền đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt anh muốn mắng.

“Anh…anh…cái đồ bất lịch sự!”

Lúc Bạch Vân Y đi ra chính là nhìn thấy một màn như vậy. Khâu Tịnh bị người ta mắng cho một câu như thế. Cô lập tức bước nhanh tới, nhìn Khâu Tịnh.

“Có chuyện gì?”

Khâu Tịnh phất tay: “Chẳng có việc gì, em không cần quan tâm ruồi nhặng. Ngồi xuống đi.”

Cô gái kia nghe tới đây còn tức giận hơn. Ruồi nhặng ư? Sự xấu hổ và bực tức khi bị xem thường bắt đầu dâng lên, cô ta liền chộp lấy bình trà trên bàn, ý đồ muốn hắt nước lên người Khâu Tịnh. Hành động này lọt vào mắt Bạch Vân Y, cô liền không suy nghĩ gì nhiều, đưa tay gạt phăng cái tay chuẩn bị hắt nước kia.

Bình trà văng ra khỏi tay cô ta, tạt hết nước lên người ả. Mọi chuyện xảy ra nhanh, đến lúc bình trà rớt xuống Khâu Tịnh mới kịp phản ứng, đứng phắt dậy cầm tay Bạch Vân Y lên xem.


“Em có sao không?”

“Không sao, trà không nóng, em chỉ gạt tay cô ra thôi. Đi, về thôi.”

Nói xong cô liền cầm lấy tay Khâu Tịnh, kéo anh về. Chỉ là một bữa ăn mà còn có thể xảy ra cớ sự như vậy. Ban nãy cô mà không nhanh tay là Khâu Tịnh bị hắt nước từ trên đầu hắt xuống rồi. Nghĩ tới thôi đã khó chịu cồn cào. Sao mấy cô nàng này lại có thể hành xử như vậy chứ?

Cô nàng kia vừa bị khinh thường, hiện tại quần áo lại ướt hết nước trà, cơn giận bùng nổ. Lúc này dự tính quyết chiến một phen thì Khâu Tịnh đang bị Bạch Vân Y lôi đi bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm cô ta, cười lạnh một cái.

“Cút.”

Tới đây, ý chí muốn gây sự của ả ta lập tức nguội lạnh. Nụ cười đằng đằng sát khí của người đàn ông này còn đáng sợ hơn là cô ta hiện tại bị đánh cho một trận nữa. Cảm giác cả người đều lạnh toát, da gà da vịt nổi lên. Cô bạn kia cũng trông thấy vẻ mặt đáng sợ của Khâu Tịnh, sợ bạn mình lại chuốc họa vào thân liền đứng dậy kéo người về.

“Này, đủ rồi đó. Là cậu…kiếm chuyện với người ta trước mà. Tôi thấy hai người đó không đơn giản đâu, về thôi về thôi.”

Cô gái kia hiện tại đã biết sợ, chỉ là đang chờ một bậc thang để bước xuống. Vừa hay, nghe cô bạn mình nói thế lập tức bước xuống bậc thang này, dọn dẹp đồ đạc muốn ra về. Trước khi đi về còn bị chủ quán chặn đường lại, yêu cầu bồi thường một phen rồi mới thả người đi.

Bạch Vân Y lôi Khâu Tịnh ra xe, hai người vừa ngồi vào xe thì cô liền phì cười.

“Khâu tổng thật là có sức hút. Lần sau em không dám dẫn anh tới những nơi như vậy nữa.”


Khâu Tịnh nhìn Bạch Vân Y, khi nãy cảm giác có vợ yêu đứng ra che chở cho thật tốt. Sao chưa gì cô đã thay đổi thái độ rồi?

“Hừ, em không ghen à? Khi nãy ai còn đứng ra bảo vệ cho anh, chưa gì đã mỉa mai anh.”

Bạch Vân Y nhìn vẻ mặt của Khâu Tịnh, không hiểu sao cảm thấy người đàn ông cao lớn, có một gương mặt vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng này, hình như…đang làm nũng với cô.

“Ghen? Ghen với cô nàng ban nãy? Còn nữa, anh làm nũng với em đó hả? Phì…ha ha…Anh trẻ con vừa thôi Khâu Tịnh.”

Khâu Tịnh im lặng không nói gì, híp mắt nhìn Bạch Vân Y.

Bạch Vân Y nhìn gương mặt trông chờ của Khâu tổng, thấy anh cũng không phản bác là mình có đang làm nũng hay không. Hai người đấu mắt khoảng chừng mười giây, cuối cùng Bạch Vân Y chịu thua, cô nhịn không được rướn người qua hôn lên môi anh một cái.

“Em yêu chồng của em mà, chồng em không cần phải trông đợi xem em có ghen hay không để đánh giá tình cảm của em dành cho anh đâu. Em nào có mỉa mai anh, em đang khen ngợi nhan sắc của anh đó chứ.”

Khâu Tịnh đúng thật là muốn nhìn Bạch Vân Y ghen, nhưng thay vì ghen, mấy lời này nghe còn thoả mãn dễ chịu hơn nữa. Lại còn được hôn một cái. Hôm nay đi ra ngoài một bữa, chưa ăn gì mà đột nhiên cũng cảm thấy no rồi. Không cần ăn cũng được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận