“Nọa Nọa nặng lên không ít nha.”
“Ngoan quá, đến đây, gọi bà nào.”
Trong phòng khách, Ông Tĩnh Ngọc đang ngồi trên sô pha, một tay ôm Nọa Nọa, một tay cầm lấy bánh quy trẻ em, kiên nhẫn chọc Nọa Nọa nói chuyện.
Nhưng mà sự chú ý của Nọa Nọa hình như không đặt ở việc nói chuyện, con mắt lo tròn cứ nhìn chằm chằm vào một phía khác của sô pha.
“Hahahahaha cô, em gọi mẹ là cô, lại còn muốn xin chữ ký, ai yo hahaha buồn cười chết mất...”
Nọa Nọa tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên trong đời để lộ biểu tình trừng mắt ngơ ngác như vậy.
Cái cô này, cười lên thật lợi hại.
Ông Tĩnh Ngọc cuối cũng nhịn không nổi nữa, bỏ cái bánh quy trên tay lên bàn trà:
“Thẩm Hàn Sơ con cười thêm một tiếng nữa xem?”
Nọa Nọa trong lòng bà bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt đau khổ bộ dáng chuẩn bị sắp khóc.
Tiếng cười vang vọng khắp phòng khách dừng bặt.
Ông Tĩnh Ngọc mắng Thẩm Hàn Sơ xong, cúi xuống nhìn khuôn mặt sắp khóc của Nọa Nọa lúc này mới biết đã dọa đến đứa cháu trong lòng rồi, liền hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái, vừa dỗ vừa chọc.
Thẩm Hàn Sơ tuy là đã ngừng cười rồi nhưng mà trên mặt vẫn lộ ra nét cười. Cô quay người nhìn về hướng Mạnh Tri đang đứng bên cạnh, giơ hai tay lên, nhéo tới nhéo lui mặt của Mạnh Tri: “Ai ya em sao lại đáng yêu vậy chứ. Lần sau nếu muốn xin chữ ký của mẹ thì cứ nói với chị, bảo đảm sẽ đưa cho em vài trăm tấm luôn, không cần phải giả làm fan đâu. Mẹ đã hết thời mấy chục năm rồi còn gì”
“Ai nói mẹ đã hết thời rồi?” Ông Tĩnh Ngọc đang dỗ cháu đột nhiên nghe thấy như vậy lập tức tặng cho Thẩm Hàn Sơ một ánh mắt sắc bén.
Thẩm Hàn Sơ nhanh chóng ngậm miệng lại.
Mặt của Mạnh Tri bị bóp tới bóp tui có chút khó chịu, ngọ nguậy muốn thoái khỏi tay của Thẩm Hàn Sơ: “Ưm... chị, buông tay ra đi, đừng... bóp nữa...”
Hai chị em mấy người sao lại có cùng một cái đức hạnh này chứ, không nói lời này đã động thủ, mặt của cô bị bóp đến phình to rồi này.
Thẩm Hàn Sơ là chị của Thẩm Hàn Tế, là chị ruột.
Mạnh Tri bây giờ cảm thấy Thẩm Hàn Tế không có nghĩa khí gì cả, vô cùng không có nghĩ khí, rất rất rất không có chút nghĩa khí nào.
Sống ở An Thành nhiều năm như vậy, cô chỉ biết điều kiện gia đình anh ta rất tốt, chứ trước giờ không hề nghe anh ta nói anh ta còn có một người chị, mẹ ruột lại là nữ thần Ông Tĩnh Ngọc của ba cô.
Cô cứ nghĩ rằng mình là bạn từ nhỏ đến lớn của Thẩm Hàn Tế, chuyện này Thẩm Hàn Tế không cần phải giấu cô làm gì. Nhưng mà anh ta chẳng nói cho cô biết chuyện gì cả, làm hại cô gọi mẹ chồng là cô, còn ngốc nghếch chạy đến xin chữ ký nữa chứ.
Đồ lừa đảo. Trong lòng Mạnh Tri hung hăng khinh bỉ một phen. Làm lúc nhỏ ba mẹ cô vì thấy Thẩm Hàn Tế cách vách không có ba mẹ chăm sóc liền bảo cô quan tâm Thẩm Hàn Tế nhiều một chút. Ba mẹ người ta không ở cạnh thì càng cần sự quan tâm giúp đỡ của
một người bạn như con.
Mạnh Tri còn nhớ lúc nhỏ ba cô thường dạy cô rằng đừng bao giờ chạy đến Lưu Nghi đòi ôm trước mặt Thẩm Hàn Tế, như vậy Thẩm Hàn Tế sẽ tức cảnh sinh tình mà nhớ đến mẹ mình.
Cũng không biết ba Mạnh biết mẹ của tên nhóc sát vách là là nữ thần của mình thì phản ứng thế nào đây nữa.
Thẩm Hàn Sơ không buông tay ra, ngược lại còn bóp mặt Mạnh Tri mạnh hơn nữa, một mặt chờ mong hỏi: “Da mặt đẹp quá đi, em dùng loại kem dưỡng da nào vậy?”
Mạnh Tri chỉ cảm thấy mặt mình bị bóp đến đơ luôn rồi, còn nói đến kem dưỡng da, đồ cô dùng mấy hôm nay đều là những loại ở trên bàn trang điểm do cô năm 22 tuổi lúc trước mua, làm gì quan tâm đến loại nào, thế nào chỉ có thể nói đồ mà mình dùng năm mười sáu tuổi: “Ờ... Bì Bì Cẩu.” (da chó)
Thật ra tên đầy đủ là mặt nạ dưỡng ẩm trẻ em Bì Bì Cẩu, nhưng mà mặt Mạnh Tri đang bị bóp nên không thể nói quá nhiều được.
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Mạnh Tri nhìn thấy khóe miệng Thẩm Hàn Sơ giật giật, nụ cười trên mặt đông lại.
Có gì không đúng sao? Mạnh Tri có chút sợ. Cô uống một ngụm nước, lại bổ sung nói:
“Ờ, cái đó, còn có Hoàng Tử Ếch.”
Sửa rửa mặt sữa bò Hoàng Tử Ếch quả thật là rất tốt đó!
Ánh mắt Thẩm Hàn Sơ nhìn Mạnh Tri đã thay đổi rồi.
Mạnh Tri bị dọa không nhẹ, lần này không lo chuyện mặt đang bị bóp khó nói chuyện nữa, nhanh chóng nói: “Chị này, nếu chị cần thì em có thể tặng cho chị, nhà em còn nhiều lắm.”
Thẩm Hàn Tế bưng trái cây ra, liền nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Tri đang bị ma trảo của chị anh bóp chặt.
“Chị đủ chưa hả.” Thẩm Hàn Tế nhanh chóng đặt trái cây xuống, “cứu” gương mặt của Mạnh Tri thoát khỏi bàn tay của Thẩm Hàn Sơ.
“A Thẩm cứu tôi.” Mạnh Tri dùng hết sức chạy ra trốn sau lưng Thẩm Hàn Tế.
Thẩm Hàn Sơ đột nhiên cười, vỗ vãi Thẩm Hàn Tế: “Ai bảo vợ của em đáng yêu như vậy, chịu thôi.”
Mạnh Tri nhìn thấy tay của Thẩm Hàn Sơ vươn qua, lại nhanh chóng trốn sau lưng Thẩm Hàn Tế mấy phần.
Thẩm Hàn Sơ nhìn thấy cảnh này liền khụ một tiếng, cảm thán đôi vợ chồng này còn trẻ sao mà lại dính nhau đến vậy chứ.
Cô móc điện thoại ra, mở Moubao vạn năng ra.
Lên tìm mặt nạ dưỡng ẩm Bì Bì Cẩu và sửa rửa mặt Hoàng Tử Ếch.
Hai loại này không nghe thấy nhiều trên Moubao cho lắm.
Thẩm Hàn Sơ nhìn thấy những thứ đó trên Moubao, liền hít một hơi lạnh.
Nếu như mặt Mạnh Tri thật sự nhờ dùng mấy thứ này mà trở nên láng mịn như vậy, vậy những thứ như cpb, skII của cô đem đi ném thùng rác được rồi.
Đã đến thời gian ăn tối rồi thế mà ba của Thẩm Hàn Tế còn chưa về.
Vốn là đã sắp xếp cả nhà cùng ăn một bữa tối, nhưng mà lịch trình của ba Thẩm có sự thay rồi, đột nhiên phải bay đến Đức công tác.
Mạnh Tri còn chưa nhìn thấy mặt ba của Thẩm Hàn Tế, ông chồng thần bí của Ông Tĩnh Ngọc trong giới giải trí, trong lòng có hơi hụt hẫng, nhất thời có chút tiếc nuỗi.
Mạnh Tri cong miệng: “Tối này phải bay đến Đức rồi à? Việc gấp vậy sao? Vé ra nước ngoài không phải cần phải đặt trước sao, ba anh bây giờ đặt vẫn có à.”
Thẩm Hàn Tế nghĩ một chút: “Ông ấy chắc là dùng máy bay riêng.”
Mạnh Tri: “...”
Một lần nữa bị hạn chế trí tưởng tượng.
**
Chủ nhật, trong nhóm chat wechat “Đội ngũ kết cấu thương nghiệp quốc doanh Thành phố B” ngoại trừ Thẩm Hàn Tế thì ba người còn lại đều muốn tụ họp một bữa.
[Vì sao?] Thẩm Hàn Tế hỏi trong nhóm chat.
Trần Tư Vũ đẹp trai nhất vũ trụ ai không phục đến chiến: [Chúc mừng cậu sau khi bị tai nạn xe xong thì IQ bị hạ xuống một bậc, ngược đãi không được dân chúng ở phòng thủ tục liền chạy đến ngược đãi phòng kế hoạch.]
Cái đám cháu nội này. Thẩm Hàn Tế cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Đối với việc Thẩm Hàn Tế năm mười bảy tuổi vô tình nghiền nát IQ của học sinh và thầy cô ở Tứ Trung, còn không bằng sự xuất sắc của Thẩm Hàn Tế năm hai ba tuổi của sáu năm sau.
Lần đầu tiên Thẩm Hàn Tế đến công ty, cổ đông lớn nhất là công ty của anh, muốn làm thử những việc mà anh trước kia thường làm mỗi ngày, nhưng mà kiên trì không quá hai ngày đã bỏ cuộc, tự mình đi yêu cầu phòng kế hoạch mà anh có thể ứng phó được làm.
Thật ra anh vốn nghĩ bản thân tạm thời ôm chân phật học hỏi một chút chắc không có vấn đề gì lớn. Sau đó sau khi bắt tay làm việc mới phát hiện cũng có ngày anh giống như Mạnh Tri, ngốc đến đáng yêu.
Anh của tương lai phải bỏ ra mấy năm mới có thể hiểu được những thứ này, anh bây giờ mới học cao trung làm sao có thể chỉ mất vài ngày là có thể nắm được.
[Đi, hội họp ở đâu?] Thẩm Hàn Tế hỏi.
Trần Tư Vũ đẹp trai nhất vũ trụ ai không phục đến chiến: [Mê Linh Bar thế nào?]
Chu Dục Lâm: [Nhớ mang Mạnh Tri theo nữa nhá hihihi]
[Có thể.] Thẩm Hàn Tế trả lời, tất nhiên phải mang Mạnh Tri theo rồi. Cuối tuần này cô chán đến sắp chết rồi, không dám cãi nhau gây loạn trước mặt mẹ anh, con cũng không cần cô lo, vừa nãy lúc anh đi qua thì thấy cô đang ngồi ngốc trên sô pha.
Kiều Phàm qf: [Tối nay 9h thế nào? Lúc high nhất đó.]
Trần Tư Vũ đẹp trai nhất vũ trụ ai không phục đến chiến: [Ok.]
Chu Dục Lâm: [Buổi chiều có cần đi đâu chút không. Chúng ta đi tập dưỡng sinh thế nào.]
Kiều Phàm qf: [Cậu có phải còn mang theo tinh dầu hoa hồng không đó hả Châu đại gia @Chu Dục Lâm]
Chu Dục Lâm: [Tôi nói này Kiều Phàm cậu cứ giả vờ đi, còn trẻ mà không lo chăm sóc thân thể, trời mùa đông còn mang quần lộ cả cẳng chân, mấy chục tuổi đầu rồi có thấy tởm không? Đến khi già rồi eo đau chân đau vai đau thì đừng có trách lão tử không có nhắc
nhở cậu!]
Kiều Phàm qf: [Ba của tôi có miếng dán thông mọi gân cốt, đau ở đâu thì dán ở đó, dán sớm thì khỏe sớm, còn để ý mấy chuyện này sao?]
Thẩm Hàn Tế cũng muốn trả lời “Ok”. Đột nhiên anh quay đầu, nhìn Mạnh Tri đang ngồi trên sô pha một cái.
Lần này không ngồi thờ ra nữa mà đang chơi với xe đồ chơi của Nọa Nọa đến vui vẻ bừng bừng.
Ngón tay đánh “Ok” dừng lại trên màn hình điện thoại.
O cái gì mà K chứ, Mạnh Tri còn chưa thành niên, đồ chơi con nít còn chơi vui vẻ đến vậy thì đến cái bar quỷ quái kia làm gì.
Cô đến bar có thể uống rượu sao? Sữa yến mạch hay sữa bò?
Đám cháu nội này sẽ dạy hư trẻ nhỏ cho coi.
Thẩm Hàn Tế lập tức trả lời: [Không đến bar, chọn nơi nào đàng hoàng hơn đi, Mẫn Tư dinh thự.] Nơi này vừa an tĩnh vừa lịch sự, không có mấy người và mùi rượu lộn xộn, thích hợp với trẻ vị thành niên.
Kiều Phàm qf: [...] Cậu thắng rồi.
Trần Tư Vũ đẹp trai nhất vũ trụ ai không phục đến chiến: [Sao cậu không nói đi công viên trung tâm chơi luôn đi? Chơi mệt rồi thì đi tập thái cực quyền hay nhảy quảng trường với mấy người già kia luôn?]
Thẩm Hàn Tế: [Cũng được, nếu như cậu có hứng thú thì đi rèn luyện sức khỏe cũng không sao.]
Trần Tư Vũ đẹp trai nhất vũ trụ ai không phục đến chiến: [...] Cậu thắng rồi.
Chu Dục Lâm: [Thì tôi đã nói là chúng ta đừng có mang Mạnh Tri của chúng ta đến mấy nơi không khí ngột ngạt kia rồi mà, dinh tự Mẫn Tư tốt biết bao, vừa khỏe mạnh vừa có thể dưỡng sinh. Cậu nói đúng không A Thẩm.]
Thẩm Hàn Tế nhìn thấy Chu Dục Lâm gửi đến mấy chữ “Mạnh Tri của chúng ta” lông mày liền cau nhẹ.
Chu Dục Lâm: [Tốt rồi, nhưng mà lúc trước sao không có nghe nói cậu có nghiên cứu về dưỡng sinh, sao gần đây có hứng thú vậy? Là di chứng sau khi bị tai nạn xe sao?]
Thẩm Hàn Tế trả lời rất chậm: [Bởi vì gần đây tôi mà Mạnh Tri định sinh thêm đứa nữa đó mà.Dưỡng tốt cho sức khỏe để sinh, chơi trò tạo người với vợ tôi (cười)]
Chu Dục Lâm: [...] Cậu thắng rồi.
Nhóm chat “Đội ngũ kết cấu thương nghiệp quốc doanh Thành phố B” lại một lần nữa rơi vào an tĩnh.
Môi Thẩm Hàn Tế cong lên.
Chẳng có ai có thể đánh lại anh cả.