Chuyển ngữ: SẮC Team
-------------------
Nhà họ Mạnh, chiếc quạt gió trong phòng bếp lầu hai đang quay vù vù. Mùi thơm của món bắp hầm sườn heo lan ra khắp con ngõ.
Lưu Nghi đang xốc cái nồi lên. Dùng thìa múc một muỗng canh lên nếm, cảm thấy mùi vị không tệ, liền từ trong tủ bếp lấy ra hai cái chén sứ lớn đựng canh.
Lúc này âm thanh mở cửa phòng khách vang lên, đồng thời một giọng nói mệt mỏi vọng vào “Mẹ, con về rồi.”
Lưu Nghi lau lau tay trên tạp dề, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Hôm nay sao về muộn vậy?”
Mạnh Tri ném cặp sách lên sô pha, đặt mông ngồi xuống, rầu rĩ nói: “Con đi bệnh viện.”
“Xảy ra chuyện gì thế? Đi bênh viện làm gì?”
Lưu Nghi vặn lửa nhỏ nồi canh, từ phòng bếp bước ra, nhìn thấy Mạnh Tri đang ngồi phịch trên sô pha, biểu tình như đang rất buồn bực. Trên mũi còn dán ngang một miếng băng cá nhân.
“Mũi con bị sao thế?” Lưu Nghi vội hỏi.
“Chẳng có chuyện gì lớn cả. Lúc về nhà bị ngã nên đụng trúng thôi.” Mạnh Tri nói, trong đối mắt nhỏ hiện lên một tia u oán.
“Xương không sao chứ?”
“Không sao.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Nghi thở nhẹ ra một hơi, “Lớn như vậy rồi đi đường còn để bị ngã. Lần sau nhớ cẩn thận đó. Mũi vốn dĩ đã không cao rồi còn bị đụng mãi, một chút cũng không cẩn thận. Con nhìn con nhà Thẩm Thẩm Hàn...”
“Mẹ!” Mạnh Tri đột nhiên lớn tiếng.
“Nha đầu này, nếu như có được một nửa xuất sắc giống như người ta thì mẹ với ba con không biết đỡ lo lắng bao nhiêu rồi. Còn không cho mẹ nói.” Lưu Nghi trừng Mạnh Tri một cái.
Những lời này Mạnh Tri nghe đến lỗ tai sắp đóng kén rồi. Cô ngồi trên sô pha, nâng tay lên, hung hăng trừng không khí trước mắt.
Hay cho cái tên Thẩm Hàn Tế. Lấy nhà anh ta làm trung tâm, trong vòng bán kính mười dặm, chính là “con nhà người ta” tiêu chuẩn trong câu cửa miệng của các bậc phụ huynh trong gia đình.
Thẩm Hàn Tế thi lại đứng đầu nữa rồi. Các bậc phụ huynh gọi con mình dậy, miệng đều nói, “Con xem người ta làm sao được điểm tối đa kìa. Còn con sao đến số lẻ của người ta còn không được vậy hả.”
Thẩm Hàn Tế giành được giải nhất cuộc thi đánh đàn piano. Các bậc phụ huynh lại dạy bảo con mình “Con nhìn xem người ta làm sao đánh đàn được điểm tối đa kìa. Còn con sao cứ đàn lên lại bị hàng xóm mắng là làm ô nhiễm âm thanh?”
Thẩm Hàn Tế trốn học đi net chơi game bị trừ điểm. Những đứa trẻ xưa nay bị bố mẹ đàn áp cứ tưởng rằng sắp được mở mày mở mặt, cuối cùng có thể đến trước mặt bố mẹ cáo trạng hắn, để cho họ biết cái người “con nhà người ta” kia cũng chỉ được như vậy thôi. Lại không ngờ rằng lại được thưởng cho một trận roi tre vào mông, lý do là – “Người ta trốn học đi net còn có thể thi đứng đầu thành phố. Con còn không biết xấu hổ nói người ta không ham học sao?”
Mạnh Tri còn nhớ rõ trường học mở cuộc họp phụ huynh sau khi thi xong giữa kỳ. Thẩm Hàn Tế là thành phần đầu não leo tường trốn học đi net bị trừ điểm, đầu tiên là đứng trên cột cờ đọc bản kiểm điểm, sau đó không quá ba phút lại lên đọc bản báo cáo chia sẻ kinh nghiệm học tập cho mọi người nghe. Những bậc phụ huynh ở dưới một mảng lao xao. Làm việc như vậy khiến cho toàn bộ học sinh mười bảy mười tám trường cao trung ở An Thành, thậm chí là mấy đứa nhỏ ở trường mầm non đều nghe tin đã sợ mất mật. Sợ nhất là từ miệng bố mẹ nghe thấy ba chữ “Thẩm Hàn Tế” này.
Chỉ có Mạnh Tri biết cái tên Thẩm Hàn Tế này xấu xa như thế nào.
Mũi cô nhét vào một đống giấy. Cả đường được anh ta dẫn đến bệnh viện làm kiểm tra. Bác sĩ nói may mà xương mũi không bị gãy, chỉ là các tế bào bên trong xoang mũi bị vỡ, cho nên mới thấy chảy máu mũi nghiêm trọng như vậy.
Máu chảy ra một lúc rồi ngưng. Mạnh Tri rời khỏi bệnh viện, đặc biệt mua một miếng băng cá nhân dán vào chiếc mũi căn bản không bị làm sao này. Trong lòng nghĩ về nhà nhất định sẽ đến trước mặt ông Thẩm bà Thẩm hung hăng cáo trạng anh ta, để bọn họ mắng anh. Tiện thể nói luôn cho bố mẹ mình biết, Thẩm Hàn Tế không phải tốt như mọi người nghĩ đâu mà có xu hướng bạo lực đó. Đem mũi con gái của mấy người đụng sắp hỏng luôn rồi. Nhưng mà tính toán vừa hình thành, Thẩm Hàn Tế lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt Mạnh Tri đang ngây ngốc cười trộm.
“Em có phải sắp về mách lẻo không?” Thẩm Hàn Tế liếc miếng băng cá nhân trên mũi Mạnh Tri một cái.
Cô mặt nhỏ, mũi nhỏ, mắt to, dán lên một miếng băng cá nhân, cả người thế mà lại mang đến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Mạnh Tri bị bắt gặp liền chấn động một cái, “Tôi, tôi là người thích ở trước mặt người lớn mách lẻo lắm sao?”
Thẩm Hàn Tế: “Em chẳng lẽ không phải?”
Mạnh Tri: “...”
Muốn đánh người quá.
Thẩm Hàn Tế cười một cái, từ trong túi lấy ra một lá thư màu hồng lắc lắc trước mặt Mạnh Tri, “Tôi xin lỗi em, em có chấp nhận không?”
Con ngươi của Mạnh Tri lắc lắc theo lá thư màu hồng kia.
“Nếu như tôi nói không thì sẽ như thế nào?”
Mạnh Tri khinh thường nhìn một cái. Đụng người ta đến sắp hủy dung rồi còn nói đạo lý.
Thẩm Hàn Tế: “Nếu em không chấp nhận lời xin lỗi chân thành này của tôi thì tôi đành phải chân thành đưa bức thư này đến tận tay mẹ của bạn Mạnh. Mong cô ấy thân là một cô giáo dạy văn có thể tỉ mỉ nghiên cứu nội dung của bức thư này. Thưởng thức nội tâm xao động đói khát của đứa con gái đang trong giai đoạn thanh xuân của mình.”
Mạnh Tri biết là anh ta sẽ nói như thế, oán hận trừng một cái, cắn răng nói:
“Tôi chấp nhận.”
“Vậy mới ngoan.” Bàn tay mang chút lạnh của Thẩm Hàn Tế nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của Mạnh Tri.
Nhịn, nhịn, nhất định phải nhịn.
Mạnh Tri cố gắng bỏ qua bàn tay đang tác quai tác quái trên đầu mình. Hít sâu một hơn, cố nặn ra một nụ cười, “Tôi đã chấp nhận lời xin lỗi chân thành của anh rồi, vậy có thể mong bạn học Thẩm Hàn Tế trả thư lại cho tôi không?”
“Tôi giữ nó giúp em, không cần cám ơn.” Thẩm Hàn Tế lập tức thu tay lại, đem bức thư nhét lại vào trong túi quần.
Anh nghênh ngang bước đi, “Tôi còn có chút chuyện, em về nhà trước đi. Về nhà đừng có ham chơi, nhanh đi làm bài tập đi, đừng để tôi nửa đêm lại phải nghe tiếng mẹ em mắng em dậy làm bài tập bù. Lần trước vừa khóc vừa làm đến tận hai giờ sáng, cẩn thận không tôi tố cáo em làm phiền người khác đó biết chưa.”
Mạnh Tri tức giận nhặt cục đá bên đường, muốn hung hăng ném đến cái ót của người kia.
...
Nhà họ Mạnh. Mạnh Tri đang ngồi trước bàn học, mở cuốn nhật ký ra.
Bút máy xoẹt qua trên giấy. Một phiên bản Q của Thẩm Hàn Tế sôi nổi hiện ra trên giấy. Phiên bản Q Thẩm Hàn Tế mang đồng phục trường, trên đầu quấn một dải băng vải, rõ ràng là bị người ta đánh. Mà điều rõ ràng nhất là trên cổ anh ta có đeo một quả chuông móc trên một sợi dây chuyền dài.
Mà ở bên kia Mạnh Tri đang hắc hóa giơ roi da lên cười một cách đắc ý.
“Đừng tưởng rằng anh thành tích tốt lại đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm, ức hiếp dân lành không thẹn lương tâm. Ở trước mặt gia trưởng giả vờ ngoan ngoãn, trước mặt tôi lại phơi bày tính độc ác là chuyện gì hả? Sẽ có một ngày tôi đem cái tính tình buồn nôn này của anh nói cho mọi người biết. Đến lúc đó, hahaha...”
Mạnh Tri hăng hái viết, đến cả Lưu Nghi đang ở ngoài phòng gọi tên cô cũng không nghe thấy.
“Thẩm Hàn Tế đại ma vương Lucifer độc ác vạn lần theo chủ nghĩa bóc lột, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ bắt anh phủ phục dưới chân tôi, gánh chịu những đòn roi da phẫn hận của tôi, ăn năn, cầu xin tôi tha thứ, hahahaha...”
“Mạnh Tri mẹ đang gọi con đấy con có nghe không hả?”
Cửa phòng ầm một tiếng bị mở ra. Lưu Nghi tay cầm cái nồi xuất hiện trước cửa phòng Mạnh Tri.
“Ôi.” Mạnh Tri bị dọa một trận, luống cuống tay chân gấp cuốn nhật ký lại, từ trên ghế xoay người lại, “Mẹ gọi con có việc gì không? Lúc nãy con, không nghe thấy.”
“Mẹ đang bận nấu đồ ăn không thể rời đi được. Con ra lấy canh sườn heo ở trên bàn bưng qua cho ông Thẩm đi.”
“Tại sao chứ?”
“Ba con tối nay phải giám sát lớp tự học năm ba không về, mà món sườn mẹ nấu chúng ta ăn không hết được.”
“Ăn không hết thì để ngày mai ăn.” Mạnh Tri nói. Cô không muốn đến nhà họ Thẩm. Tuy rằng ông Thẩm và bà Thẩm đối với cô rất tốt, nhưng mà bây giờ cô cứ hễ nghĩ đến Thẩm Hàn Tế là cả người lại phát run.
Lưu Nghi xoa thắt lưng, “Mẹ nói con cái đứa trẻ này, có món ngon thì mang đi chia sẻ cho hàng xóm thì sao nào? Mới có tí tuổi đầu sao đột nhiên lại keo kiệt như vậy cơ chứ? Con có biết lúc nhỏ ông Thẩm và bà Thẩm cho con ăn biết bao nhiêu là trái cây không. Thẩm Hàn Tế người ta lại cho con ăn bao nhiều là đồ ăn nhập khẩu từ nước ngoài? Bây giờ bảo con mang canh qua cho người ta con lại...”
“Được rồi được rồi. Con đi.” Mạnh Tri bưng tai chạy. Bưng bát canh kia xuống lầu đến nhà họ Thẩm ở phía đối diện bên kia con ngõ.
Mạnh Tri gõ cửa nhà họ Thẩm, biếu xong canh, đồng thời còn rất ngạc nhiên phát hiện ra Thẩm Hàn Tế không có ở nhà.
“Mạnh Mạnh đến đây. Mang những loại trái cây này về cho ba mẹ con nếm thử đi.” Bà Thẩm cười híp mắt đưa cho Mạnh Tri một túi trái cây to đùng.
Mạnh Tri vừa cắn trái táo mà ông Thẩm vừa rửa xong vừa nhìn khắp phòng một lượt, “Ông Thẩm ơi, Thẩm Hàn... à không, A Thẩm ca ca đi đâu rồi ạ? Sao còn chưa về?”
“Chẳng biết nữa. Quản nó làm gì, chúng ta cũng không lo lắng nó lắm. Nó cũng có việc của nó mà.” Ông Thẩm nói.
Mạnh Tri bổng nhiên nghĩ đến một chuyện. Đôi con ngươi đảo một vòng,
“Chuyện này, ông Thẩm, con hôm này về nhà làm bài tập phát hiện có một cuốn sách quên mang về. Có thể mượn sách của A Thẩm ca ca một chút được không ạ?”
Thẩm Hàn Tế lớn hơn cô một tuổi, tất cả sách đều đặt trong thư phòng trong phòng ngủ.
“Được chứ được chứ, trong phòng ngủ của nó đó. Con tự lên tìm đi.” Ông Thẩm rất hào phóng làm chủ thay cho Thẩm Hàn Tế.
Mạnh Tri danh chính ngôn thuận đi vào phòng ngủ của Thẩm Hàn Tế.
Quả nhiên là rất giống anh ta. Bên ngoài trông có vẻ sạch sẽ khiến người ta phải căm phẫn, một sợi lông tơ cũng không có. Sách được sắp xếp ngăn nắp theo tứ tự lớn bé không nói, đến cả chăn trên giường cũng xếp thành một khối như lúc đi quân sự.
Mạnh Tri thở ra một hơi. Bên ngoài thì như vậy, không biết bên trong...
Cô đứng trước giá sách to lớn của Thẩm Hàn Tế lật lật tìm kiếm. Tuy là biết làm như vậy có hơi không có đạo lý, nhưng cô vẫn mở từng cái tủ một ra, rất mong đợi có thể tìm thấy mấy loại sách hay truyện tranh người lớn mà mấy đứa con trai vẫn thích xem trong một góc nào đó.
Nhưng thất vọng lúc nào cũng nhiều hơn hy vọng cả. Mạnh Tri tìm cả nửa ngày, sách người lớn chẳng những không tìm thấy, mà những loại sách như “Giới thiệu các phép toán”, “C++” lại ra một đống. Mạnh Tri có chút thất vọng thu tay lại. Chỉ lôi ra được từ trong giá sách của anh một cuốn sách luyện đề toán cao trung năm nhất.
Dù sao thì mục đích chủ yếu là đến “mượn” sách làm bài, dù sao thì Thẩm Hàn Tế cũng không dùng đến. Mạnh Tri nghĩ.
Cô vừa đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy hai tiếng ho nhẹ.
Hả?
Mạnh Tri xoay người về phía tiếng ho xem. Cửa sổ phòng ngủ Thẩm Hàn Tế vừa hay lại đối diện với của sổ phòng ngủ của cô. Cô đang ôm sách luyện đề đứng trong phòng ngủ của Thẩm Hàn Tế. Còn phòng ngủ của cô,
Thẩm Hàn Tế đang đứng ở trong phòng cô?
Mạnh Tri trợn to mắt.
Anh ta sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của cô?
Thẩm Hàn Tế đứng đối diện nhìn cô, biểu tình trên mặt hơi phức tạp.
Sau khi tạm biệt Mạnh Tri ở bệnh viện, anh đi đến tiệm bánh kem ngon nhất ở An Thành mua một cái bánh kem dâu tây Mạnh Tri thích ăn nhất để làm quà xin lỗi vì đã đụng trúng mũi của cô. Anh cầm bánh kem đến nhà Mạnh Tri. Mẹ Mạnh bảo anh đem bánh lên phòng cô, đợi cô về rồi thì hai đứa có thể cùng ăn. Thẩm Hàn Tế đặt bánh ở trên bàn học của Mạnh Tri, ánh mắt bị một cuốn sổ như sổ tay rõ ràng là do vội vàng gấp lại thu hút...
Thẩm Hàn Tế ngoắc ngoắc ngón tay với Mạnh Tri đang đứng trong phòng mình ở phía đối diện.
Đại ma vương Lucifer và người theo chủ nghĩa bóc lột độc ác vạn lần?
Anh không hề biết từ ngữ cô dùng để mô tả một người lại phong phú như vậy đấy.
Mạnh Tri nhớ đến cuốn nhật ký đặt trên bàn, khóe miệng giật giật.
“Tôi, tôi,...”
“Hả?” âm thanh của Thẩm Hàn Tế rất nhẹ, nhưng Mạnh Tri nghe vào lại như tiếng chuông từ địa ngục vọng lại.
Tay Mạnh Tri ôm chặt sách luyện đề lùi về sau một bước, lại không cẩn thận vấp vào chân giường ngã làm đầu đụng vào góc bàn học của Thẩm Hàn Tế.
Trước mắt Mạnh Tri tối sầm. Đại não xoay vòng không biết bao lâu, đột nhiên nghe có người nói bên tai.
“Bà chủ, dậy thôi nào.”
“Ưm?” Mạnh Tri mơ hồ trả lời.
“Bà chủ, ông chủ bảo tôi nhất định phải gọi người dậy ăn sáng, không thể lại ngủ đến trưa đâu bà chủ.”
Ai là bà chủ? Mạnh Tri xoa xoa mắt.
Bà chủ?
Là bà chủ của gia đình giàu có sao?