Ngày thứ hai, Mạnh Tri ngồi trên sô pha, ngay ngắn mà nhìn băng gạt ok trong lòng bàn tay mình.
Vì chút thương tích này mà Thẩm Hàn Tế tối qua còn cố ý đem cô đến bệnh viện tiêm ngừa uốn ván, bác sĩ sau khi nhìn thấy vết thương trên tay cô liền thở dài: “Vết thương trên tay cô, may mà tối nay được đưa đến đây, nếu như đợi đến ngày mai...”
“Ngày mai thì sao?” Thẩm Hàn Tế nhanh chóng hỏi.
Bác sĩ xoa mắt, nhìn người con trai tuấn tú đang lo lắng qua cặp mắt kính: “Nếu đợi đến ngày mai thì đã lành rồi.”
Mạnh Tri: “...”
Không sao, Thẩm Hàn Tế tôi không cười anh đâu, có thể nhìn thấy anh đang rất lo lắng cho tôi.
Nọa Nọa mang bộ áo liền quần, thừa dịp Trần Tẩu không chú ý mà “vượt ngục” lau nhà một đường leo đến trước sô pha.
“Mẹ, mẹ.” Nó ở dưới đất ngẩng đầu, giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra vỗ vào sô pha.
Mạnh Tri còn đang nhìn vào lòng bàn tay mình, vừa nhìn vừa nhớ lại lời tỏ tình tối qua Thẩm Hàn Tế nói với cô, cười ra tiếng.
Cái gì mà gọi là thích cô, cái gì mà lại gặp được cô là việc tốt đẹp nhất trong đời.
Đại ma vương thích cô đó.
Nọa Nọa đang bò dưới sô pha gọi mấy tiếng, nhưng bà mẹ thiếu nữ vẫn đang chìm đắm vào trong thế giới riêng của mình, miệng thằng nhỏ mếu một cái muốn khóc, nhưng nhìn trái nhìn phải không nhìn thấy Trần Tẩu đâu, ba cũng không có, nó có khóc thì mẹ lại luống cuống tay chân mà lấy chăn của nó lau nước mắt cho nó cho coi, thế là thằng nhỏ nhìn lên sô pha như ngọn núi nhỏ trước mắt cùng với bà mẹ thiếu nữ đang ngồi phía trên, tim đập một cái, vịn vào góc sô pha bắt đầu dồn sức vào hai chân.
Chân ngắn nhỏ nhắn đạp lên sàn nhà, bàn tay nhỏ cũng đang dùng sức vịn vào góc sô pha , cả người như một con trùng nhỏ đùn đùn dưới đất, trải qua bao nhiêu cực khổ, cuối cùng, cũng đứng thẳng lên.
Thằng nhỏ trong ngày thứ hai ba mình tỏ tình với mẹ đã thành công từ một động vật bò sát bò bằng bốn chân đã tiến hóa thành động vật đứng thẳng bằng hai chân rồi.
Mạnh Tri nhìn vào lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy đầu ngón chân ươn ướt, giống như có vật gì đó đang gặm.
Cô cúi đầu vừa nhìn, Nọa Nọa đang đứng trước bàn chân cô, chảy nước miếng ròng ròng mà gặm.
Mạnh Tri cười không nổi mà khóc cũng không xong, liền thu chân lại, vừa muốn vươn tay ra ôm đứa nhỏ lên, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nọa Nọa... làm sao có thể với tới được chân cô đang ngồi trên sô pha chứ?
Mạnh Tri lại nhìn xuống phía dưới.
Trong chớp mắt không tin được.
Aaaaaaaaaaa Thẩm Hàn Tế con trai anh đứng được rồi!!! Con trai mười tháng tuổi của anh cuối cùng cũng đứng được rồi!!
Nọa Nọa thấy mẹ nhìn thấy mình rồi, thế là cười hê hê giơ bàn tay nhỏ mập mạp của mình đòi ôm, nhưng mà mẹ ruột lại không ôm nó, hơn nữa còn nhảy từ trên sô pha xuống.
Nọa Nọa đòi ôm thất bại nhanh chóng nắm chặt góc sô pha, tiếp tục đứng.
Mạnh Tri quỳ dưới sàn giơ điện thoại lên chụp hình lại.
“Đứng vững, Nọa Nọa, đứng thêm một lát nữa nhé, ai yo lúc trước sao lại không phát hiện ra chân con trai mình lại dài như vậy chứ.”
Nọa Nọa a a hai tiếng, vịn sô pha, dáng người nhỏ bé đứng còn chút lảo đảo.
Mẹ người cảm thấy con ngoài đôi tai giống người ra thì những thứ khác đều di truyền từ ba, chân sẽ ngắn ư?
Mạnh Tri chụp ảnh với quay lại rất nhiều video lần đầu tiên Nọa Nọa đứng, sau đó đầu tiên sẽ gửi vào nhóm chat gia đình cho ba mẹ mình, sau đó gửi cho nhóm chat gia đình bên phía ba mẹ Thẩm Hàn Tế. Một lúc sau trưởng bối hai nhà đều đăng lên trang cá nhân.
Ông Tĩnh Ngọc mẹ Thẩm Hàn Tế liền đăng lên weibho “Cháu của tôi đứng được rồi.” kèm theo đó là tấm hình cái ót đáng yêu của Nọa Nọa đang vịn vào sô pha mà đứng. Một lát sau từ khóa “Ông Tĩnh Ngọc, cháu” liền lên top seach, bên dưới đều là kinh ngạc vì nữ thần đã có cháu rồi.
Mạnh Tri còn chưa chụp đủ, Nọa Nọa đứng nửa ngày có hơi không được vững nữa, cái mông nhỏ lắc lắc, bịch một tiếng liền ngồi xuống đất, sàn nhà vì có trẻ con nên luôn trải một tấm thảm bọt biển hoạt hình, thằng nhỏ không khóc, ngược lại còn ngồi trên sàn mà cười khúc khích.
Máy ảnh của Mạnh Tri hoàn hảo chụp được khoảnh khắc Nọa Nọa ngã xuống sàn liền ngồi đó cười, sau đó nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ, gửi cho Thẩm Hàn Tế.
Hôm nay là thứ hai, buổi chiều Mạnh Tri không có tiết nên ở nhà, nhưng Thẩm Hàn Tế lại phải đi làm.
Thẩm Hàn Tế trả lời tin nhắn rất nhanh: [Cười lên trông giống em lắm đó.]
Nọa Nọa giống anh ở chổ mặt mũi, còn giống Mạnh Tri ở động tác thần thái, những biểu tình nhỏ nhặt bình thường hay lúc khóc đều rất giống.
Mạnh Tri cong khóe miệng lên cười, nghĩ con trai của cô đương nhiên phải giống cô rồi, lại cảm thấy kỳ lạ Thẩm Hàn Tế đi làm sao có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy, hỏi: [Anh bây giờ không đi làm à? Sao có thời gian nhìn điện thoại.]
Thẩm Hàn Tế: [Đang họp, đang chán chết đây.]
Mạnh Tri: [Họp còn dám lướt điện thoại! Bị trừ lương thì ai nuôi tôi với Nọa Nọa! Tiền sinh hoạt phí của tôi ai trả! Tiền mua sửa bỉm cho Nọa Nọa lấy ở đâu!]
Thẩm Hàn Tế nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình điện thoại, trước mắt đã hiện lên bộ dáng đáng yêu lúc nói mấy lời này phồng phang trợn má của Mạnh Tri, không tự chủ mà cười lên.
Phòng họp đang nghiêm túc liền vây quanh tiếng cười vui vẻ của người nam nhân đang ngồi ở vị trí chủ tọa nào đó.
Trợ lý bên cạnh lập tức ho hai tiếng hằng giọng.
Thẩm Hàn Tế nâng mắt, phát hiện những người xung quanh đều đang nhìn anh liền nhanh chóng giấu đi điện thoại mà cười, “Tiếp tục, tiếp tục.”
Mọi người: “...”
Chẳng trách tiểu Thẩm tổng ở công ty không cười, vừa cười lên liền như một tên ngốc.
**
Nọa Nọa đứng được rồi, vì để chúc mừng sự kiện trọng đại này, Thẩm Hàn Tế muốn dẫn Mạnh Tri ra ngoài ăn.
Nọa Nọa được chúc mừng hiện đang ở nhà uống sữa.
Mạnh Tri muốn ăn lẩu.
Thẩm Hàn Tế: “Ờ, hay là em nghĩ lại đi?”
Mạnh Tri: “Em chính là muốn ăn lẩu!”
Thẩm Hàn Tế: “Thực ra ngoài lẩu thì vẫn còn rất nhiều món ăn ngon khác mà, chúng ta đi ăn món tây được không? Không thì món ăn Trung Quốc cũng được? Không được thì anh dẫn em đi ăn đồ Nhật.”
Mạnh Tri: “Lẩu lẩu lẩu lẩu anh người này sao lại nói nhiều vậy chứ!”
Thế là Thẩm Hàn Tế chỉ có thể cầm theo món quà mà anh đã chuẩn bị đến quán lẩu cay trong tiếng người hỗn loạn.
Hộp nhung màu xanh ngọc, bên ngoài có một đoạn ruy băng, Mạnh Tri mở hộp ra nhìn một cái, sau đó đột nhiên đóng lại.
“Chúng ta có thể đổi một nơi tao nhã hơn không? Có mùi hương của đèn cầy, có người phục vụ mang áo đuôi tôm, còn có bmg bằng tiếng đàn piano nữa, đại loại như vậy được không?”
“Chính em muốn đến quán lẩu mà.” Người nào đó vừa ung dung xoa bụng vừa nói, oán hận như một người vợ nhỏ còn hơn cả cô.
Thế là lúc Mạnh Tri ra khỏi quan lẩu, trên cổ liền có thêm một sợi dây chuyền.
Là Thẩm Hàn Tế tặng, sợi dây chuyền mang mùi vị của lẩu.
Nguyên nhân là vì cô quá kích động vươn người sang đòi Thẩm Hàn Tế mang cho cô, kết quả nhất thời tay run rẩy mà dây chuyền liền rơi vào nồi lẩu đang sôi hầm hập đầy đồ ăn trong quán. Làm cô và Thẩm Hàn Tế, còn có mấy người phục vụ lấy đũa tìm sợi dây chuyền đang nằm lẫn trong một đống đồ cả một buổi tối mới thấy. Nếu không có mùi lẩu thì thật sư có lỗi với nó vì đã bỏ nó vào trong nồi lẩu đầy nguyên liệu nấu lâu như vậy.
Hai người nắm tay nhau, Mạnh Tri rạo rực nói: “Em bảo thích mấy thứ tầm thường sao anh không tặng em sợ dây chuyền thật lớn, cái loại mà còn to hơn cả ngón tay ấy, mang vào thì oai phong biết bao.”
Gió đêm hơi lạnh, Thẩm Hàn Tế nắm tay Mạnh Tri nhét vào túi áo: “Có cần anh giúp em mua thêm cái kính râm, miệng ngậm điều thuốc không, ra đường mà thêm cái quạt gió nữa để xã hội biết em là chị đại.”
Mạnh Tri nghe đến vui vẻ: “Đúng đúng đúng, em còn muốn một cái nhẫn thật lớn! Mười ngón tay mỗi ngón mang một cái cho oai!”
“Tất nhiên có thể.” Thẩm Hàn Tế đột nhiên thuận theo lời của cô, kéo bàn tay đang ở trong túi áo của anh ra, hôn một cái lên mu bàn tay cô.
“Mang nhẫn của anh thì em chính là người của anh rồi.”
“...”
Đêm tỏ tình với hoa hồng vừa qua, kỹ thuật tán tỉnh đã tăng mạnh rồi.
Hai người trở về khu Nam Tĩnh, đi qua sân trường đại học C gần tiểu khu Nam Tĩnh.
Cửa trường học ban đêm cũng rất náo nhiệt, học sinh ra vào không ít.
Cho đến khi Mạnh Tri phát hiện tỷ lệ quay đầu lại nhìn mình ngày một tăng lên mới đột nhiên phản ứng kịp.
Tuy là Thẩm Hàn Tế đã tốt nghiệp rồi, hơn nữa còn là học sinh đại học A sát vách, nhưng dựa vào tình trạng lần trước đến trường tìm cô thôi cũng đã bị chụp trộm rồi trở thành đề tài nói chuyện náo nhiệt nhất trên cổng thông tin trường, người biết anh ở trong đại học C không ít, riêng nhân khí cao lãnh ăn đứt bọn hotboy tự xưng ở đại học C rồi.
Mạnh Tri lập tức đội mũ áo lên, cúi đầu, giật giật tay đang nằm trong túi áo Thẩm Hàn Tế, muốn kéo tay ra ngoài.
Thẩm Hàn Tế nắm chặt ngón tay Mạnh Tri: “Sao vậy?”
Mạnh Tri nhìn quanh vài vòng: “Lần trước anh đến trường em bị chụp hình lại đăng lên cổng thông tin, bài viết đó rất nổi tiếng đó.”
Hơn nữa em còn đang đi cùng với người trong bài viết đó đây này.
“Ờ.”
“Vậy tối nay lỡ như bị nhận ra thì làm sao? Chúng ta chia ra đi đi.” Mạnh Tri nhỏ giọng nói, kéo ngón tay đang được anh nắm chặt ra.
Thẩm Hàn Tế lại thở dài hơi, đột nhiên dừng lại, đứng trước mặt Mạnh Tri: “Mạnh Tri, em bây giờ là người trưởng thành rồi, qua lại với anh không bị xem là yêu sớm nữa, sẽ không bị mẹ em mắng, càng sẽ không bị thầy giáo đạo đức bắt, chúng ta là quan hệ nam nữ bình thường, cũng giống như những người khác đang nắm tay nhau trên đường vậy, hiểu chưa?”
Mạnh Tri ngẩng đầu nhìn anh.
Hình như cũng, không có gì không đúng.
Dù sao thì trời tối như thế này cũng chẳng chụp được gì, cô lại cúi đầu xuống một chút, cùng lắm thì chính là Thẩm Hàn Tế đang nắm tay một người con gái, quan hệ nam nữ bình thường, có vấn đề gì sao?
Thế là Mạnh Tri yên tâm thoải mái mà đặt lại tay vào trong túi áo anh cùng nhau đi.
Hai người về đến nhà, Nọa Nọa đã ngủ rồi, Mạnh Tri tắm xong mang một bộ váy ngủ hình chữ A bằng lụa mỏng màu xanh nhạt bước ra khỏi phòng tắm, vạt váy vừa vặn dài đến đùi.
Thẩm Hàn Tế ngẩng đầu nhìn một cái: “Bộ đầm ngủ này đẹp đấy.”
Bình thường chân Mạnh Tri rất đẹp, vừa thon vừa thẳng, da trắng như tuyết, cổ chân cô anh chỉ cần dùng một tay là có thể nắm chặt.
Mạnh Tri cầm vạt váy xoay một vòng: “Đẹp chứ, em tìm thấy trong góc tủ quần áo đấy, cũng không biết em lúc trước sao lại nhét nó vào trong góc sâu như vậy nữa, nhìn cũng được mà nhỉ.”
Thẩm Hàn Tế hiểu rất rõ: “Bởi vì có một cảm xúc làm anh muốn xé nát nó ra.”
Mặt Mạnh Tri lập tức đỏ lên, ngã nhào xuống giường nhấc chăn lên quấn bản thân lại chặt chẽ.
Thẩm Hàn Tế biết chắc cô sẽ phản ứng như vậy, liền cười, cũng chuẩn bị xuống giường đi tắm, Mạnh Tri đột nhiên thò ra một cánh tay trắn nõn từ trong chăn kéo kéo góc áo Thẩm Hàn Tế.
“Sao vậy?”
Mạnh Tri lấy chăn che quá đầu, khó chịu nói: “Đợi một chút.”
“Hửm?”
“Anh không cần vội, cái đó, đợi em chuẩn bị tốt... chúng ta liền... được không?”
Mạnh Tri nói xong, liền chui vào chăn như con ốc sên thu mình vào vỏ.
Thẩm Hàn Tế kinh hỉ, ôm cả người lẫn chăn mà hung hăn hôn một cái, “Anh tất nhiên sẽ đợi.”
Anh đi tắm rồi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Mạnh Tri chui ra từ trong chăn, gương mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ đến bừng bừng.
Mạnh Tri xấu hổ ôm lấy chăn.
Làm sao đây? Nhất thời xúc động liền nói ra mất rồi.
Cô còn nhỏ mà, nếu như cứ như vậy mà về không được thì để Thẩm Hàn Tế đợi thêm mấy năm nữa sao?
Mạnh Tri cắn cắn môi.
Nếu như “Đợi một chút” lúc nãy dùng năm làm đơn vị thì cô dám khẳng định Thẩm Hàn Tế bây giờ đã lao đến xé nát đồ ngủ của cô rồi.
Đang miên mang suy nghĩ, điện thoại đang đặt ở trên gối đột nhiên vang lên.
Là Lý Duy Nhất gọi đến.
Mạnh Tri hồi phục tinh thần, bắt máy: “Alo, Nhất Nhất à.”
Ngữ điệu nói chuyện của Lý Duy Nhất nghe có vẻ có chút kỳ quái: “Alo Mạnh Tri, cậu hôm nay ở nhà sao?”
“Đúng, hôm nay tớ về nhà.”
Lý Duy Nhất dừng một chút: “Cái cô gái trên cổng thông tin trường ta, rốt cuộc có phải là cậu không hả.”
Mạnh Tri nhớ đến lúc tối cô với Thẩm Hàn Tế nắm tay nhau đi qua đại học C.
Nhanh như vậy đã tải lên rồi?
Sức nóng của đại thần quả nhiên lợi hại.
Mạnh Tri không muốn giấu bạn cùng phòng, nên nói với bọn là Thẩm Hàn Tế là bạn trai của cô, thế là chậm rãi trả lời: “Là tớ đấy, cái đó, Nhất Nhất cậu đừng nói với ai khác được không? Tớ không muốn quá công khai đâu.”
Lý Duy Nhất bên kia sửng sốt một hồi mới trả lời: “... Ờ. Mạnh Tri cậu... Lúc trước tớ cảm thấy nhà cậu rất giàu... cậu như một tiểu thư...”
“Tớ không phải đã nói với cậu rồi sao, bố mẹ tớ đều là giáo viên trung học, chút tiền lương ấy làm sao có thể làm tiểu thư được, nghèo kiết xác thì có, cậu nhất định không được nói ra đâu đó, thứ sáu này tớ mời cậu với Vu Tiêu Tiêu đi ăn.”
“Không cần đâu.” Lý Duy Nhất nhanh chóng từ chối, lại ngập ngừng nói: “Mạnh Tri cậu, sau này không cần như vậy nữa đâu.”
Lý Duy Nhất nói xong liền cúp máy.
Cô như thế nào? Mạnh Tri nghe âm thanh tút tút trong điện thoại liền không hiểu, bình thường không phải làm loạn đòi cô mời cơm sao.
Mạnh Tri ngồi ở đầu giường, mở cổng thông tin đại học C ra.
Bài đăng hot nhất, không phải là việc Thẩm Hàn Tế nắm tay một nữ sinh xuất hiện trước cổng trường đại học C, mà là...
“Cuộc sống đời tư của nữ sinh đại học thời nay cần phải kiểm điểm lại, không thể được bao dưỡng như tình nhân được.”
Lúc Mạnh Tri nhìn thấy tấm ảnh đầu tiền liền đơ ra.
Trước cửa phòng bơi, nữ sinh bối tóc mang balo đang mở cửa một chiếc xe bên phía phó lái.
Gò má đó.
Là cô!