Hôn nhân của tôi chết năm 16 tuổi

Sân trường đại học thanh niên lớn tuổi!

Nếu như không có sự hoán đổi năm mười sáu tuổi thì sao có thể yêu nhau được.

---

Mạnh Tri bây giờ đang mang một chiếc áo ngắn cộc tay, tay vừa nhấc lên làm vòng eo tinh xảo như ẩn như hiện, chiếc quần nóng bỏng bên dưới không hề keo kiệt mà để lộ ra đôi chân dài trắng nõn mê người của cô. Đầu tóc thường được buộc lên cao nay thả xuống, uốn nhẹ làm mái tóc dài càng thêm tự nhiên lại lãng mạn. 

Cô theo tiết tấu âm nhạc mà quay đầu, đôi mắt quyến rũ như tơ.

m nhạc ở quán bar vừa sôi động lại náo nhiệt, những đôi nam nữ trẻ tuổi trong sàn nhảy lắc lư theo tiết tấu giống như những con zombie trong phim kinh dị, còn Mạnh Tri lại giống như một con yêu tinh lạc giữa đám zombie.

Cô vẫn còn chút bản lĩnh về vũ đạo, cho dù chưa từng học nhảy hiện đại nhưng theo âm nhạc trong quán bar vẫn có thể nhảy theo, rõ ràng khuôn mặt đơn thuần như trong truyện tranh nhưng những cái giơ tay nhấc chân theo điệu nhảy rất quyến rũ, lại càng thêm rung động lòng người. 

Trong sàn nhảy, cô giống như một con mồi nhỏ vừa ra đời, tuổi còn thấp, một cái liền có vài tên thợ săn ngửi được mùi mà mò đến.

Người con trai đầu tóc ngắn như con nhím, mặt mày thâm trầm, bên tai trái có đính một chiếc khuyên tai nhỏ màu đen.

Hắn xuyên qua sàn nhảy, bước thẳng đến sau lưng con mồi đã bị hắn khóa lại kia, như có như không mà dán vào cô, thấp giọng nói:

“Người đẹp, làm bạn được không?”

Mạnh Tri ngừng nhảy, quay đầu, dưới ánh đèn xanh đỏ của quán bar hơi nhìn thấy tướng mạo của người con trai kia.

Đẹp trai đấy.

Nhưng khí chất thô tục hơn anh, mặt mày thiếu đi đường nét lạnh lùng thanh thúy của anh.

Hừ!

Chẳng lẽ cả thế giới này chỉ có mình anh là con trai thôi sao!
Mạnh Tri hất mạnh đầu ném hình ảnh của nam nhân kia ra sau đầu, nhìn người con trai trước mắt, “Nhảy với tôi đi.”
“Tuân lệnh!” Người con trai không ngờ rằng dễ như vậy đã thành công rồi, bàn tày không nhịn được muốn khoác lên eo cô, nhưng mà lại biết rõ chuyện như vậy cần phải kiềm chế, thế là bàn tay liền đặt lên trên mép quần nóng bỏng của cô.
 

Hai người dán chặt vào nhau nhiệt tình nhảy.

Người còn trai lại gần vành tai cô, thổi một hơi nói: “Lát nữa mời em uống ly rượu, thế nào?”

“Được thôi.” Mạnh Tri quay người, cánh tay khoác lên vai hắn, thẳng thắn trả lời.

Lần này người con trai bị sự thẳng thắn của cô làm kinh ngạc.

Chẳng lẽ mới nhìn tưởng là một cô gái non nớt chạy vào đây tìm vui, chứ thực ra đây là một tay ăn chơi lão luyện?

Ở trong này thì loại người gì chẳng có, hắn cũng từng nhìn thấy mấy người ăn mặc giống vậy nhưng ánh mắt lại trong veo không rành sự đời, có chút nào giống với người từng trải đâu. 

Nhưng mà cho dù là tay già đời hay là tân thủ, hắn đều xem là nhặt được bảo bối rồi.

“Người đẹp thẳng thắn đó.” Người con trai cười một chút, cánh tay đang đỡ eo cô bắt đầu không an phận hướng xuống dưới.

Bàn tay kia một đường rơi xuống cái mông căn mịn bên trong chiếc quần nóng bỏng kia của cô. Hắn đang chuẩn bị nhéo một cái, đột nhiên, cổ tay bị người ta bắt lấy bẻ ngoặc ra đằng sau.

“A!” Người con trai đau đớn kêu lên, nhưng mà âm thanh của hắn ta nháy mắt bị chìm trong tiếng nhạc náo nhiệt, hai cánh tay bị hai người bảo vệ mang đồ đen kéo đi, vô thanh vô thức mà biến mất khỏi đám người.

Mạnh Tri đang nhảy rất hăng, mơ hồ nhìn thấy trước mắt đột nhiên xảy ra biến cố, thêm việc một người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Còn chưa kịp phản ứng, một giây sau cô đã bị người nào đó nắm cổ tay lôi ra khỏi sàn. 

“A! Anh buông ra! Buông ra!” Mạnh Tri vừa hét vừa đẩy bàn tay đang trói lấy cổ tay cô ra, “Chu Dục Lâm, anh buông em ra!”

Cô vừa cấu vừa đánh vào cánh tay đang bắt lấy cô.
Mấy người chung quanh muốn vây lại xem náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy Chu gia công tử liền lặng lẽ rời đi.

Chu Dục Lâm xanh mặt, kéo Mạnh Tri đến một cái ghế dài sâu trong góc quán bar mới dừng lại. Anh vừa buông tay, cả người Mạnh Tri liền ngồi phịch xuống sô pha. 
Mạnh Tri xoa cổ tay bị anh bóp đến đau, ngẩng đầu hét vào mặt anh: “Chu Dục Lâm cm anh có bệnh à!”

Chu Dục Lâm vứt áo vest sang môt bên, hai tay chống eo, lúc này mới lo lắng quan sát trên dưới cô một phen, ý vị thâm trường nói: “Mạnh Tri em được đó.”

Thì ra thanh mai tiểu bạch thỏ của Thẩm Hàn Tế mỗi ngày đều buộc cao tóc, mang áo khoác giày phẳng quần jeans, miệng ngậm kẹo mút thanh thuần đáng yêu sau khi cởi bộ đồng phục học sinh ra lại ăn diện lên một chút thì ra lại là một báu vật. 

Cô không biết lúc nãy trong sàn nhảy có bao nhiêu ánh mắt đàn ông rơi trên người cô.

“Miệng em ăn thịt người sao? Tô đỏ như vậy làm gì?” Ánh mắt Chu Dục Lâm nhịn không được rơi xuống trên môi đỏ như huyết của Mạnh Tri, trên khóe môi còn dính vài sợ tóc tán loạn của cô.

Đỏ cộng đen, quyến rũ bất ngờ.

Đệt!

“Anh thì hiểu cái gì!” Mạnh Tri đứng dậy khỏi sô pha, “Lão tử đây là Dior 999 đấy!” Cô đẩy nam nhân trước mặt ra lại muốn chạy đến sản nhảy, “Đừng quấy rầy em, em muốn nhảy!” 
“Đây là nơi em nên đến?”

“Em đã sớm trưởng thành rồi, dựa vào cái gì không thể đến!”

Chu Dục Lâm nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cô, Mạnh Tri đang muốn xông lên phía trước lại bị kéo ngã ngồi xuống sô pha.

Anh chặn trước mặt cô, hai tay chống nạnh, rất có khí thế “Một người cũng đã đủ giữ cửa”.

Mạnh Tri không ra được, chỉ có thể thở hừ hừ ngồi lại trên ghế, đầu tóc uốn nhẹ đều xõa xuống phủ lên mặt cô.

Một trận im lặng.

Chu Dục Lâm nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mắt thở dài, ôn nhu nói: “Mạnh Tri, anh thích em như vậy, đến với anh đi được không.”

“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em không có hứng thú với anh.” Mạnh Tri vẫn ngẩng đầu, năm ngón tay len vào vuốt tóc. Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt có chút lộ ra, nhưng lại lập tức bị mái tóc đen phủ xuống che mất, âm thanh nói chuyện hơi khó chịu, “Xin lỗi, thật đó, không hứng thú.” 
Đã biết cô vẫn sẽ trả lời như vậy nhưng Chu Dục Lâm vẫn buồn chán chống tay đi hai bước, quay đầu chất vấn: “Em thích cậu ấy như vậy sao?”

“Ai nói em thích anh ấy!” Mạnh Tri giống như sư tử bị giẫm phải đuôi liền bưng mặt gào lên, âm thanh xuyên qua khe hở truyền đến.

“Tối hôm nay em như vậy còn không phải là vì...”

“Anh im miệng!” Mạnh Tri kéo tấm lót nệm phía sau ném về phía anh.

Chu Dục Lâm nhanh tay lẹ mắt né tránh.

Cô bắt chéo chân đạp lên mép sô pha, đầu vùi vào trên đầu gối, đầu tóc rãi loạn lên đôi chân trắng noãn.

Khương Ninh Ninh mang giày cao gót mũi nhọn, phối hợp với một cái váy dài bó người, thân hình lung linh gợi cảm, còn cao hơn cô nửa cái đầu. 

Đi bên cạnh Thẩm Hàn Tế trông thế nào cũng rất xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.

Nhưng mà chuyện nào có liên quan gì đến cô? Cô là gì của Thẩm Hàn Tế? Vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy, như đang kẹt vào một đống bông ẩm ướt, vừa muốn khóc, lại buồn bực khó chịu.

Hai tay Mạnh Tri ôm lấy đầu gối, vùi đầu lên, bên tai là tiếng nhạc xập xình của quán bar.

Cô hít hít cái mũi cay cay của mình.

Cô sao lại rảnh rỗi chạy đến đại học A tìm anh, sau đó nhìn thấy anh đang ở cùng với Khương Ninh Ninh. Tay anh đút túi quần, đôi chân thon dài thẳng tắp, thanh tuấn mà sạch sẽ, Khương Ninh Ninh ôm lấy hai cuốn sách, gió thổi nhẹ qua mái tóc cô. Hai người đang nói cười vui vẻ trên con đường lớn rợp bóng cây ngô đồng ở đại học A.

Khương Ninh Ninh đến tìm cô. Ở tiệm cà phê gọi cho cô một dĩa lại một dĩa bánh kem và kem, cười thân mật: “Con gái đều thích ăn mấy cái này, tôi không gọi nhầm cho cô chứ.”

Mạnh Tri vừa quay đầu, nhìn thấy đối phương trước mặt trang điểm hợp lòng người, dung nhan tinh tế khiến cô khó lòng thích ứng.

Cô ta thậm chí còn lấy tay nhéo một cái lên mặt Mạnh Tri: “Da cũng đẹp đấy, A Thẩm nói lúc nhỏ cô rất béo, bây giờ lớn rồi thì trở nên nhỏ nhắn xinh đẹp hơn. Cô thường gọi anh ấy là anh trai, lúc nào cũng gọi tôi một tiếng chị đi. Cuối tuần này tôi với A Thẩm dẫn cô đi ăn, thế nào?”

Cô dùng muỗng nhỏ khuấy ly cà phê trước mặt, vén lọn tóc ra sau tai.

Hai tiếng “A Thẩm” tự nhiên mà đi ra khỏi miệng cô ra, Mạnh Tri nghe vào lại thấy nhức tai vô cùng.

Cô ta khéo kéo đến nỗi làm cô đến lý do không vui, tức giận, không hài lòng, chạy đến nói với anh em không thích cô ấy đều không có.

Đúng vậy. Cô có lý do gì để không thích cô ta chứ.

Mạnh Tri vừa về liền làm tóc, ăn mặc mát mẻ, trang điểm rồi một mình đến quán bar.

Cô muốn nhảy, muốn nghe âm nhạc sôi động, nhảy mệt rồi thì lòng sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Nhưng mà vì sao, lòng cô lại vẫn còn rất khó chịu.

Chu Dục Lâm giơ tay ra, nhẹ nhàng đẩy vai Mạnh Tri một cái.

“Đứng dậy đi, anh đưa em về ký túc xá.”

Vai Mạnh Tri khẽ rung, không trả lời.

Có tiếng khóc nức nở truyền đó, rất nhỏ, nếu như không phải nhạc ở quán bar đang dừng thì căn bản sẽ không nghe thấy.

Chu Dục Lâm nhanh chóng rút khăn giấy đem đến trước mặt cô, có chút hoảng loạn: “Em, em đừng khóc.”

Mạnh Tri đột nhiên ngẩng đầu, đôi má bị kìm nén đến đỏ hồng, cô dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt: “Có rượu không? Em muốn uống rượu.”

Say rồi, chắc chắn sẽ không khó chịu nữa.

“Rượu?” Chu Dục Lâm nhíu mi, “Em muốn uống rượu?”

Điều may mắn nhất của anh là Mạnh Tri còn chưa uống rượu, trong quán bar đã có người gọi điện thoại đến cho anh nói thấy người quen, cũng không biết có phải không, anh vừa đến còn chút nữa không nhận ra Mạnh Tri trang điểm trong đám nam nữ lẫn lộn này. 
“Em uống rượu gì chứ, đi, anh đưa em về.” Chu Dục Lâm đưa tay ra kéo cổ tay Mạnh Tri.
 

“Em muốn uống rượu!” Mạnh Tri đứng dậy khỏi sô pha, “Là tôi tự mình đến, anh dựa vào cái gì mà cư xử giống như anh ta vậy, mấy người đều là gì của tôi! Dựa vào cái gì mà quản tôi! Dựa vào gì mà không cho tôi nhảy! Dựa vào cái gì mà không cho tôi uống rượu!”

Có người phục vụ bưng một khay đầy rượu đi đến, Mạnh Tri liền nhảy khỏi sô pha, đến cướp lấy một ly rượt liền rót vào trong miệng.

“Ôi a a a a!”

...

Lúc Thẩm Hàn Tế nhận được điện thoại liền chạy đến, Mạnh Tri đã say đển rối tinh rối mù.

Chu Dục Lâm nhìn Thẩm Hàn Tế, liền giao người con gái đang thở hổn hển trong lòng mình cho anh: “Mẹ tôi đúng lúc gọi cho tôi, tôi bây giờ phải về đây. Em ấy say đến dạng này rồi, cậu xem nên đưa em ấy về ký túc xá để bạn cô ấy chăm sóc hay thế nào.” 
“Tôi đưa em ấy về.” Thẩm Hàn Tế trầm mặt, đón Mạnh Tri từ trong lòng Chu Dục Lâm.

“Tửu lượng của em ấy rất tốt đấy.”Lúc Chu Dục Lâm rời đi nói, nhìn Mạnh Tri đang vùi đầu vào lòng Thẩm Hàn Tế một cái.

Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri tửu lượng tốt ra khỏi quán bar.

Gió đêm lạnh đến thấu xương. Thẩm Hàn Tế vừa ra khỏi quán bar liền cởi chiếc áo khác mà Chu Dục Lâm trùm lên cho Mạnh Tri ra, lúc nhìn thấy cô ăn mặt mát mẻ thì lông mày nhíu chặt lại, chỉ là không nói lời mà cởi áo khoác của mình mặc lên cho cô. 
Hoặc bởi vì trời nổ chút gió nên Mạnh Tri tỉnh táo lại không ít, lúc Thẩm Hàn Tế mang áo khoác vào chô cô còn biết từ chối.

“Em không mang~”

“Mang vào!” Thẩm Hàn Tế lạnh lùng ra lệnh.

Mạnh Tri bị dọa rụt người lại, khuôn mặt cũng co lại một chút.

Thẩm Hàn Tế mang áo khoác xong cho cô, nắm tay người nào đó đứng ở trên đường đợi tài xế.

Anh đến đây quá vội nên không lái xe.

“Em muốn về nhà, huhuhu... Em muốn tìm mẹ.” Sau khi Mạnh Tri bị mắng thì đứng ở sau căng cổ khóc.

“Mẹ ơi, có người bắt nạt con, có tên khốn nạn bắt nạt con...”

Thẩm Hàn Tế không để ý cô, kéo cô ra sau, giúp cô chắn gió.

Mạnh Tri khóc một hồi rồi thấy anh không phản ứng liền không khóc nữa, nhưng lại sống chết kéo tay anh ra, bắt đầu vặn tay ăn vạ: “Buông ra, em muốn nhảy, muốn uống rượu, muốn hát, muốn bay lên cao, bay thật cao ư ư ư!”

Cô kéo cánh tay Thẩm Hàn Tế xoay một vòng, mấy phút sau Thẩm Hàn Tế cuối cùng không nhịn được nữa liền xách người mang đến cạnh cái cây nào đó ven đường. Mạnh Tri tựa lưng vào cây, Thẩm Hàn Tế bóp mặt cô, nhìn đôi môi đầy son của cô: “Mạnh Tri em làm loạn đủ chưa?”

Mạnh Tri bị dọa ngơ người một chút. Thẩm Hàn Tế cho rằng cô lại muốn khóc, vừa cảm thấy bản thân nặng lời rồi, muốn đến an ủi cô một chút, lại không ngờ rằng Mạnh Tri bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhìn đến mức khiến anh không tự nhiên, sau đó cứ nhìn mãi rồi cười lên. 

Cô cười sáp lại, hơi thở đầy mùi rượu đánh vào mặt anh, ánh mắt mê loạn: “Ồ, người này, đẹp trai thật đó nha~”

Thẩm Hàn Tế: “Hử???”

Cô lại chớp chớp mắt, “Còn đẹp trai hơn tên hồi nãy nữa.”

“Tôi thích!”

Thế là trong nháy mắt, Thẩm Hàn Tế liền đột nhiên bị Mạnh Tri dùng lực kéo lấy cổ áo, hai người dán sát vào nhau.

Lưng Thẩm Hàn Tế dựa sát vào cây.

Mạnh Tri vừa nâng chân, một chân đã đạm lên vị trí vai của Thẩm Hàn Tế trên cây. 

Trong đêm khuya tĩnh mịch, đôi chân trắng dài của cô gái lộ ra vô cùng nổi bật.

Chân cộp một cái.

Sắc mặt Thẩm Hàn Tế sau khi đầu bị đùng một cái liền đen đến cực điểm.

“Hehehe.” Mạnh Tri nhìn gương mặt nam nhân trước mặt đến vui vẻ, từ từ nâng đầu lên, “Anh đẹp trai này, chúng ta... đi thuê phòng đi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui