“Tôi không biết!” Mộ Như là nói sự thật.
“Không chịu nói cho tôi biết?” Đông Phương Mặc quất roi trêи lưng Tịch Mộ Như, giọng nói khàn khàn như cũ trầm thấp không kiềm chế được tức giận: “Cô không biết bên ngoài đã dụ dỗ ai sao?”
Mộ Như chỉ cảm thấy được lưng cô đau rát, mặc dù mùa đông cô đã mặc áo khoác nhưng lưng vẫn đau, cô có thể cảm giác được áo khoác đã bị Đông Phương Mặc đánh rách.
Đau, không chỉ là vết roi sau lưng để lại, mà còn là đau trong lòng, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông có khuôn mặt và trái tim như ác ma, từng chữ từng chữ từ giữa hàm răng bật ra: “Tôi không biết”
“Cô không biết, phải không?” Đông Phương Mặc lại nâng roi trong tay lên, đánh mạnh vào lưng Mộ Như một lần nữa. Mộ Như bị đánh, quần áo bên trong trực tiếp bị rách ra, vết máu trêи roi mơ hồ có thể nhìn thấy.
“Bây giờ thì biết rồi sao?” Giọng nói khàn khàn như cũ lại trầm thấp vang lên: “Vẫn không biết sao?”
Mộ Như bị sốt, đói hơn một ngày một đêm, thân thể mang thai vốn đã vô cùng yếu ớt lại bị Đông Phương Mặc đánh xuống hai roi, lập tức ngồi xổm trêи sàn nhà lạnh lẽo.
Tịch Mộ Như dùng hết sức kiên trì chịu đựng không cho thứ chất chất lỏng nóng bỏng trong mắt rơi xuống, hàm răng cắn chặt khóe miệng bướng bỉnh nhìn người đàn ông ngồi trêи xe lăn trước mặt, người đàn ông do ông trời ban cho cô được gọi cho chồng, cô quyết tâm chung sống với anh, cuối cùng cô vẫn trầm giọng: “Tôi không biết…”
“Bốp!” Lại là một roi nữa đánh xuống.
Lần này, tấm lưng của Mộ Như đều đã lộ ra ngoài, với sự hỗ trợ của đèn khẩn cấp, một họa tiết màu đỏ giống như một đường xoắn được in trêи tấm lưng màu trắng. Trêи nền quần áo tối màu..
“Anh à, em nghĩ anh không nên dùng roi làm gì. Chỉ cần nhờ Liễu mẫu lấy con dao trong bếp là có thể đâm vào tim cô ấy, để cô ấy chết sớm hơn, như vậy Đông Phương sạch sẽ hơn nhiều”. Đông Phương Tuấn không chịu được nữa nên lạnh lùng nói.
Cậu tuy rằng không xuất thân từ Đông Phương gia, đương nhiên chính mình cũng không biết mình là ai, nhưng cậu vẫn được sinh ra trong Đông Phương gia, lớn lên ở Đông Phương gia, cho nên quen thuộc quy củ của Đông Phương gia.
Dù nói Mộ Như không thể chịu đựng được sự cô đơn của mình cũng không thể níu kéo được sự trống rỗng trong con người của mình mà ra ngoài tìm một người đàn ông quả thực là rất sai, nhưng tất nhiên càng không nên khi cô trở về còn mang thai đứa con của một người đàn ông. Điều này làm giảm đi phần nào ấn tượng đẹp đẽ của Tịch Mộ Như trong lòng cậu.
Nhưng cuối cùng cô cũng là người bằng da bằng thịt, anh cả cứ lấy roi đánh như vậy, cô sẽ không xong. Với lại Mộ Như còn đang bị ốm.
“Lại đây, lại kéo cô ta vào phòng giam, để cô ta suy nghĩ mọi chuyện cho kĩ”. Đông Phương Mặc vứt roi trêи tay xuống, sau đó giọng nói khàn khàn lạnh lùng như cũ vang lên: “Nhốt đến khi nào cô ta nói tên kẻ hoang ɖâʍ với cô ta ra.”
” Vâng!” vệ sĩ ngoài cửa ngay lập tức bước vào, sau đó nói với Tịch Mộ Như đang nằm trêи mặt đất: “Tôi xin lỗi, Đại thiếu phu nhân, bây giờ, chúng tôi phải đưa cô đến phòng giam, nếu cô không thể đi … “
” Bắt cô ta tự đi”, Đông Phương Mai nhanh chóng ngắt lời hai vệ sĩ định kéo Tịch Mộ Như đứng lên, sau đó quay sang nhìn Đông Phương Mặc nói:” A Mặc, trừng phạt cô nhất định là không thể thiếu, nhưng quan trọng nhất bây giờ chính là đứa con hoang trong bụng cô ta. Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với cậu. Ta nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là giải quyết đứa con hoang trong bụng cô ta.”
Nguồn:https://.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN .COM