“Phải không?” Đông Phương Vũ nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của Tịch Viễn Trình, anh hừ lạnh: “Ông Tịch, vốn dĩ ông muốn dùng đứa con gái như công chúa của ông gả đến Đông Phương gia chúng tôi để đổi lấy hai trăm triệu. Nhưng bây giờ ông nói như vậy không phải nói ông gả con gái của ông không phải vì hai trăm triệu, mà là bởi vì trêи đời này không ai chịu lấy anh cả tôi, ông cho rằng vì Tịch Mộ Như nguyện ý sống ở bên cạnh ấy ấy, thì anh ấy sẽ vì lợi ích mà trả một cái giá cho Tịch Mộ Như. Vậy nên ông bảo chúng tôi hãy quên hai trăm triệu đó đi vì hai trăm triệu này không phải dành cho nhà họ Tịch, mà là để nhà họ Tịch gửi vị hôn thê cũ của chị cả- Nam Cung Tần.”
Đông Phương Vũ ngừng lại một chút rồi nói: “Nhưng trêи thực tế, ông, Tịch Viễn Trình có đưa cho vị hôn thê cũ chị dâu tôi- Nam Cung Tần đến giải quyết vụ việc đó không? Nhưng ông và tôi điều biết, Nam Cung Tần bắt cóc chị dâu Tịch Mộ Như của tôi vì anh ta cho rằng chị ấy vốn là vợ của anh ta. Nhưng từ vụ việc đó đó, chúng ta có thể cho rằng ông và Nam Cung Tần cấu kết với nhau trong vụ bắt cóc đó… “
“Tôi không có thông đồng với Nam Cung Tần”, Tịch Viễn Trình nhanh chóng khẩn cầu, rồi lại vội vàng nói: “Tôi sao có thể ngu ngốc như vậy, thông đồng với Nam Cung Tần làm gì? Hai cô con gái của tôi đều là người của Đông Phương gia. Dù tôi có ngu xuẩn đến đâu, tôi cũng sẽ không liên thủ với người ngoài đối phó với Đông Phương gia.”
Phải không? Ông không ngốc sao? Tôi hoàn toàn không biết chuyện này”, Đông Phương Vũ nhún vai rồi lạnh lùng nói: “Về việc Đông Phương gia có nên thu hồi cổ phần của nhà họ Tịch hay không, thì đó là quyết định của anh cả tôi. Tôi cũng không tiện tham gia vào, nhưng tôi có thể quyết định hôn sự của mình. Vậy nên quyết định của tôi là tôi và Tịch Mộ Như, từ đầu đến cuối, tôi không phải nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ta, nguyên nhân vì sao tôi lại đưa cô ta đến Đông Phương gia là vì để trút giận cho anh cả của tôi. Bây giờ tôi hết giận rồi, nên cô ta có thể biến khỏi đây.
Tôi rời khỏi Đông Phương gia? Tôi không đi đâu cả”, Tịch Mộ Tuyết không thể nói được gì. Nhìn Đông Phương Vũ đang đứng ngoài đại sảnh, cô ta chạy tới hét lớn: “Đông Phương Vũ, tôi không đi, tôi sẽ ở lại Đông Phương gia, anh muốn cưới Khuông Doanh Doanh chứ gì, đừng nghĩ là tôi không biết, anh nóng lòng muốn đuổi tôi đi, chỉ vì muốn kết hôn với Khuông Doanh Doanh… “
Thật đáng tiếc khi cô ta nói những lời này. Tất cả đều nói một mình, bởi vì Đông Phương Vũ đã bước ra khỏi đại sảnh vừa bước về phía xe vừa nghe điện thoại, hoàn toàn không để ý đến người phụ nữ đang la hét phía sau.
“Mộ Tuyết!” Tịch Viễn Trình vội vàng chạy tới kéo con gái đang mất kiểm soát của mình lại, sau đó thở dài nói: “Mau lên lầu thu dọn đồ đạc rồi đi. Con còn không biết xấu hổ mà ở lại đây sao?”
Tịch Mộ Tuyết nghiến răng nhìn ba mình, cô ta muốn ba cô ta ủng hộ cô ta ở lại Đông Phương gia, nhưng cô ta lại bị Tịch Viễn Trình tát một cái, trợn trắng mắt: “Nếu con không nhanh chóng trở về với ta, đây là hậu quả của việc con không kết hôn với Đông Phương Mặc.”
Nghe ba mình nói xong, Tịch Mộ Tuyết vốn định mắng cái gì, nhưng nhìn xung quanh liền thấy ánh mắt của đám người hầu, tức giận giậm chân một cái rồi bước nhanh lên lầu.
Đông Phương Mặc, tất cả đều tại Đông Phương Mặc, người đàn ông xấu như ma đó, người đàn ông vô tâm đó, cô ta không muốn kết hôn với anh, nhưng cô ta không ngờ rằng anh trả thù cô ta bằng cách này.
Hừ, cô ta nhất định sẽ không để cho Đông Phương Mặc được yên, Đông Phương Mặc cũng không thể tự động sinh hoạt, hai anh em Đông Phương Mặc, Đông Phương Vũ, chỉ cần có cơ hội trở mình, cô ta sẽ giết hết cả hai.
Tịch Mộ Tuyết đang suy nghĩ viển vông về việc làm thế nào để giết hai anh em Đông Phương gia khi cô ta trở nên mạnh hơn, nhưng mọi người đã biết, nhà họ Tịch lúc này đã là một cái vỏ rỗng tuếch bên trong rồi.
Nguồn:https://.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN .COM