Mộ Như nằm trêи giường bệnh, dù sao Đông Phương gia cũng là một gia đình giàu có, họ bắt cô ở một khu khép kín sang trọng riêng biệt, giống như họ đã thực sự chăm sóc cô rất tốt. Nhưng thực ra, cô biết Đông Phương gia không có ý như vậy vì họ không vụ sẩy thai con hoang làm xấu hổ Đông Phương gia.
Ca phẫu thuật được thực hiện vào đêm qua, sau khi phẫu thuật, cô ngủ thϊế͙p͙, khi tỉnh lại, trời đã sáng, ngồi trêи chiếc ghế bên giường là A Mẫn, người hầu ở “Nhất Thốn Mặc”.
A Mẫn là người hầu ở “Nhất Thốn Mặc”, còn cô là Đại thiếu phu nhân của “Nhất Thốn Mặc”. Vốn dĩ hai người có thân phận khác nhau nên không có nhiều điểm trùng lặp, huống chi là có nhiều điều để nói.
Về sau, vì Tịch Mộ Tuyết mang thai, cô bị cô ta bắt làm người hầu chăm sóc cô ta, vô tình đứng vào hàng người hầu, thế là giao tình với A Mẫn càng tăng thêm.
A Mẫn cũng là một cô gái trạc tuổi đôi mươi, hơn co không mấy tuổi nhưng tính tình cẩn thận và thực tế nên rất được mọi người thích.
Suốt ngày hôm nay A Mẫn mua cháo gà cho cô nhưng cô thực sự không có cảm giác thèm ăn nên không ăn được gì, nhưng A Mẫn là một người tốt, luôn thuyết phục cô ăn nhiều hơn, nói rằng cơ thể là quan trọng nhất, mất con rồi thì sẽ có thể mang thai lại, bây giờ cô đẻ thân tàn ma dại thì chẳng đáng.
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy những gì A Mẫn nói là rất đúng, xảy ra chuyện này thì cô chắc chắn sẽ bị Đông Phương gia đuổi ra khỏi nhà. Về sau cô sẽ tự mình trở về nhà họ Tịch. Gọc tập thì cô vẫn sẽ tiếp tục học. Những cô cần phải đi làm, dù là đi học hay đi làm đều cần có một thân hình đẹp.
Mặc dù không có cảm giác thèm ăn, nhưng cô miễn cưỡng ăn một ít, có lẽ là do tay nghề của bác sĩ trong bệnh viện rất tốt. Tóm lại, sau buổi chiều hôm nay, bụng cô không còn đau nữa, nhưng trái tim của cô vẫn rất đau, đau đến mức bật khóc.
Suốt cả ngày, chỉ có A Mẫn ở đây cùng cô, những người đàn ông của Đông Phương gia, cho dù là Đông Phương Mặc hay Đông Phương Vũ, đều chưa từng xuất hiện, như thể anh không biết cô bị sẩy thai.
Về phần Đông Phương Mai, cô nghe A Mẫn nói bà đã đến đây từ sáng sớm, nhưng lúc cô vẫn chưa thức nên không thấy.
Vào buổi tối, Mộ Như đang ăn cơm sườn heo om đỏ do A Mẫn gọi, thì Đông Phương Tuấn đến và mang cho cô một hộp thuốc uống bổ máu.
Sự xuất hiện của Đông Phương Tuấn khiến cô vừa bất ngờ vừa có phần thất vọng, cô cảm thấy khó chịu trong lòng, vì Đông Phương Tuấn còn biết đến để thăm cô, thì tại sao Đông Phương Vũ lại không đến? Đông Phương Mặc không có tới gặp cô, cô có thể hiểu được, bởi vì cô đã đội chiếc mũ xanh lớn như vậy trêи người anh, thật tốt khi anh không ném cả cô xuống ao cá để cho cá ăn.
Đông Phương Vũ, tại sao anh ta lại không đến?
Mặc dù là em chồng của cô, nhưng anh ta cũng là người thân của cô, anh ta… chưa từng nhớ cô sao?
“A Mẫn, cô ra ngoài trước đi”, Đông Phương Tuấn bước vào, đặt hộp quà trêи tay xuống rồi nói với A Mẫn đang ngồi trêи ghế sô pha.
A Mẫn gật đầu, thật ra cô biết mình nên ra ngoài mà không cần Đông Phương Tuấn nhắc nhở, dù gì thì cô cũng chỉ là một người hầu, cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi, không nên nghe theo những điều không nên biết.
“Mộ Như, cô đang nghĩ gì vậy?” Đông Phương Tuấn đi tới, nhỏ giọng hỏi Mộ Như, thấy Mộ Như ăn như đếm từng hạt cơm.
“Tôi thì có thể nghĩ điều gì được chứ?” Mokj Như lắc đầu, khó khăn kéo ra một nụ cười rồi nhìn Đông Phương Tuấn hỏi: “Anh đã vượt qua bài kiểm tra TOEFL?
Nguồn:https://.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN .COM