Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được khoảng cách giữa tưởng tượng và thực tế, khi cô thực sự gặp nguy hiểm, khi cô thực sự cần anh, thì anh lại chọn từ bỏ cô.
Nghe xong lời của Mộ Như, Nam Cung Tần sững sờ rồi bật cười thành tiếng, dĩ nhiên không phải Mộ Như bất lực mà là sự ngây thơ, trẻ con của cô.
Cô quả thực là một tờ giấy trắng, cô tưởng thoát khỏi tay anh ta sao? Anh ta chỉ đang chơi với cô thôi, dù sao thì trong thời gian chờ đợi Đông Phương Mặc đến cũng hơi nhàm chán phải không?Hơn nữa, người phụ nữ Khuông Doanh Doanh cũng không thú vị, nhưng Tịch Mộ Như, vị hôn thê cũ của anh ta, người phụ nữ có vết bớt trên trán này, anh vẫn rất quan tâm đến cô.
“Được rồi,” Nam Cung Tần gật đầu, hứa rất chắc chắng, bởi vì điều kiện của Tịch Mộ Như anh ta không cần phải đáp ứng, bởi vì anh ta không nghĩ Tịch Mộ Như sẽ thắng, chuyện này là hoàn toàn không thể.
"Được, chúng ta bắt đầu đi," Mộ Như cuối cùng nghiến răng, quyết định dựa vào chính mình một lần nữa.
Cô không bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ trở thành một con bạc, cô sẽ không đánh bạc bởi vì một trò chơi là thuộc quyền sở hữu duy nhất của hàng trăm triệu USD, loại đánh bạc này, chưa kể đến các sòng bạc thông thường, là đánh bạc trên những du thuyền.
(Dịch đoạn này thấy sao sao ak, ai có thể giúp mình edit hay hơn không)Nam Cung Tần nghe cô nói bắt đầu nên lấy tay cầm lấy cái cốc rồi ném viên xúc xắc vào, đậy nắp lại rồi lấy tay cầm chiếc cốc, lắc mạnh lên xuống, chỉ nghe thấy tiếng xúc xắc chạm vào cái cốc.
Khoảng một phút sau, Nam Cung Tần đer cáu cốc trên bàn, sau đó chỉ vào chiếc cốc vẫn còn đậy nắp, cười nói: " Nói cho tôi biết xúc xắc đưa lên số mấy?"Mộ Như hồi hộp nhìn cái cốc trên bàn, thứ cứ nhảy lên trong đầu cô là sô 1, 2, 3, 4, 5 hay 6, nhưng mặt nào hướng lên trên, cô thực sự không biết.
Cứ tưởng đoán là vui nhất, nhưng ai biết được, chẳng vui chút nào, vì cô không chắc, vì có quá nhiều sự lựa chọn, mà chỉ có một lựa chọn chính xác, nhưng cô vẫn không biết đó là số nào.
“Ưm, có thể tự mình lắc một chút rồi cảm nhận được không?” Mộ Như không dám hấp tấp đoán mò nên thận trọng hỏi.
"Đương nhiên," Nam Cung Tần hào phóng đồng ý, ngón tay cầm cái chén nói: "Tôi cho em xem, nhưng chúng ta đang đánh cuộc, đương nhiên, em trước tiên có thể bắt đầu cảm nhận, để cho tôi đoán trước, cơ hội đầu tiên sẽ chủ động nằm trong tay em.
"Mọi Như gật đầu rồi thận trọng cầm cái cốc bằng hai tay rồi mở nắp ra, lúc đó mới phát hiện bên trong là số ba hướng lên, cô sợ hãi, trong lòng mừng thầm vì cô không nói ra số này.
Cầm cái cốc lên, dùng tay lấy viên xúc xắc ra, quan sát thật kỹ, quả nhiên là một viên xúc xắc bình thường, hơn nữa chiếc cốc cũng là một chiếc cốc bình thường, loại đựng nước uống, cô không nhìn ra được cơ chế bí mật nào.
Vì vậy, biết được những gì Nam Cung Tàn đã làm vừa rồi, cô ném xúc xắc vào, sau đó dùng hai tay ấn nắp cốc và bắt đầu lắc lên lắc xuống, khoảng hai phút sau, đặt cốc lên bàn.
Cô gẩng đầu, lo lắng nhìn Nam Cung Tần, cô thận trọng nói: “Đó, đoán xem.
”.