Nghe Đạo Kỳ Huyền nói, bàn tay đang định mở cửa đột ngột dừng lại, quay đầu lại nhìn Đạo Kỳ Huyền, không biết phải làm sao.
Nhìn thấy cô như vậy, Đạo Kỳ Huyền thở dài, thuyết phục cô: "Tịch Mộ Như, bây giờ cô không có một xu dính túi, cũng không có giấy tờ gì cả, cô sẽ bị cảnh sát Hàn Quốc bắt trong vòng hai ngày, sau đó họ sẽ bắt cô trở về nước, cô có nghĩ cô có thể đi không?"Mộ Như không nói gì, thật ra cô biết mình không thể rời đi, tuy chưa từng đi nước ngoài nhưng cô vẫn biết quốc gia nào cũng đều chống buôn lậu, cô hoàn toàn có thể bị xem là đi buôn lậu nên mới qua đây?Cô không thể một tay che trời, Mộ Như hiện tại đã triệt để nhận ra cô đã từng ở Tân Hải, cô không thể vặn vẹo trong tay Đông Phương Mặc.
Bây giờ, cô cuối cùng đã tình cờ đến Hàn Quốc, nhưng cô không thể làm khó Đạo Kỳ Huyền, hay Đông Phương Vũ, người có thể dể dàng nói chuyện, nhưng thực ra rất khó.
Đạo Kỳ Huyền yêu cầu cô quay trở về Tân Hải, nhưng anh sẽ không tự mình đưa cô trở về, anh nói sẽ để cho Park Yongjun dưa cô về, anh nói anh sẽ không trở về Tân Hải, sẽ không trở về Đông Phương gia, anh cũng bắt Mộ Như hứa là sau khi trở về không được phép nói cô đã gặp anh, nếu không, sẽ để Park Yongjun thôi miên cô rồi xóa ký ức này trong não cô.
Sau khi ở Hàn Quốc ba hoặc bốn ngày, Park Yongjun ban đầu định đưa cô trở về Tân Hải, nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, Park Yongjun lại không thể rời đi.
Theo lời của Park Jisun, một người không có giấy tờ sẽ không thể đi lậu nên chỉ có thể đi đường biển, đường biển là cơ hội duy nhất của cô.
Mộ Như thực sự không biết Park Jisun sẽ đưa cô trở về Tân Hải bằng cách nào, cô chỉ biết cô đã lên một du thuyền, sau đó lại đưa cô lên một du thuyền khác, rồi lại xuống du thuyền đó để đổi sang một du thuyền khác nữa.
Tóm lại, cuối cùng cũng phải mất hai ngày hai đêm để thành công đưa cô trở về Tân Hải, ban đầu, nhiệm vụ của Park Jisun đã hoàn thành, nhưng cô ấy là một cô gái, chỉ hơn Mộ Như ba hoặc bốn tuổi, vì vậy cô ấy đã cùng cô lên du thuyền, cô ấy rất tò mò về anh trai sinh đôi Kỳ Huyền, vì vậy cô ấy sẽ đích thân hộ tống cô trở về Đông Phương gia.
Mặc dù Mộ Như vô cùng miễn cưỡng quay về Đông Phương gia, nhưng cô ấy không thể giúp cô, Park Jisun nhất quyết muốn cô trở về vì cô ấy đã hứa Đạo Kỳ Huyền là cô ấy sẽ được đưa cô đến nơi an toàn, vì vậy cô ấy không thể thất hứa được.
Mộ Như có thể thấy Park Jisun rất thích Đạo Kỳ Huyền, nhưng Park Jisun biết Đạo Kỳ Huyền bây giờ không thể là một người đàn ông, vì vậy tình yêu bí mật của cô cuối cùng vẫn là tình yêu với không khí.
Đương nhiên, cô ấy sẽ không nói cho Park Yuongjun biết bí mật của Đạo Kỳ Huyền, bởi vì cô ấy đã hứa với Đạo Kỳ Huyền, bí mật này chỉ có thể nghe xong liền quên ngay.
Quay lại Tân Hải, Mộ Như cảm thấy rất khó chịu khi ở Nhất Thốn Mặc, khi cô bắt taxi, cô nghĩ nếu lần này mình trốn thoát, thì không ai biết được! Xe taxi vừa chạy đến cổng Nhất Thốn Mặc, trước khi dừng lại, cô nhìn thấy một chiếc xe đang chạy vào Nhất Thốn Mặc, rõ ràng cô nhìn thấy cô đang ngồi trong chiếc xe đó, bên cạnh còn có A Mẫn.
Cô kinh ngạc đến mức hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, Park Jisun bên cạnh cũng sửng sốt, sau đó lại nhìn về phía chiếc xe đang lái tới, không khỏi hỏi: "Làm sao có thể như vậy? Còn cô thì sao?”.