Nhưng bây giờ hình như nhận thức của cô đã sai, không phải có câu nói phổ biến sao? Trái đất là một ngôi làng, mọi người trên trái đất đều sống trong một ngôi làng, ai cũng là dân làng nên chuyện dân làng gặp nhau là chuyện bình thường.
Cô đến Paris chỉ mới một ngày, chỉ vì muốn tìm một nhà hàng Trung Hoa để ăn một bữa, lại tình cờ gặp được người yêu cũ, không phải chính xác mà nói, cô là chồng cũ, khi cô nhận lời cầu hôn của Trịnh Nhất Phàm, cô đã coi anh là cồng mình.
Đã từng là quá khứ, khi cô vội vã đến California để tìm Trịnh Nhất Phàm, khi nhìn thấy anh đang hôn người phụ nữ khác một cách thân mật, lời hứa giữa cô và anh đã không còn nữa.
Vì vậy, bây giờ Trịnh Nhất Phàm đang ở bên ai, cô không có quyền trách cứ hỏi han, mặc dù trong lòng vẫn còn chút hối hận.
Nhìn bóng lưng anh cùng nữ nhân kia biến mất vào trong đám người, cô khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời không có sao, nhưng trong mắt vẫn có ánh sáng, nước mắt làm mờ tầm mắt cô.
Năm năm, là năm năm, cô nghĩ mình đã hoàn toàn quên đi quá khứ, Trịnh Nhất Phàm, người đàn ông cô thực sự yêu.
Cho đến giờ phút này, cô mới biết mình hoàn toàn không quên được, tuy cô đã rất cố gắng để quên anh, nhưng khi thật sự gặp lại anh, trái tim cô vẫn đập điên cuồn, nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác, cô vẫn đau đớn giằng xé.
Cô đứng dưới gốc cây rất lâu, cho đến khi Trịnh Nhất Phàm và người phụ nữ đó biến mất trong đám đông, biến mất khỏi tầm mắt của cô, cho đến khi tiếng xe cộ xung quanh và tiếng người lại vọng vào màng nhĩ của cô, cho đến khi xung quanh cô lạiồn ào, cô mới chậm rãi đi về phía nhà hàng Bắc Kinh cũ.
Cô chọn vị trí cạnh cửa sổ và gọi món bánh kếp Bắc Kinh với người phục vụ người Trung Quốc, nhưng đây là Paris không phải Trung Quốc, nên các đầu bếp ở đây không biết họ đã từng ăn bánh kếp chưa.
Nhưng khi món bánh kép được dọn ra, không hề mềm và dai như bình thường mà vừa cháy vừa cứng, cho vào miệng cắn thì nhức cả răng, nhưng cảm giác đau đó không đau bằng trái tim của cô.
Cô không biết là đau bụng hay đau lòng, dù sao cũng có một cơn đau không thể giải thích được ở vùng ngực, chắc do bánh kếp cứng quá, cứ cắn vào là cảm giác nhức nhối từ kẽ răng đến tận đáy lòng.
Cô ăn ở nhà hàng Bắc Kinh cũ rất lâu, nhưng ăn rất ít, cuối cùng đến khi thanh toán hóa đơn rồi rời đi, một đĩa bánh kếp ăn chưa hết một nửa.
Bước ra khỏi nhà hàng Trung Hoa cổ kính Bắc Kinh, một lần nữa đi dạo qua những con phố nhộn nhịp của Paris, ngắm nhìn phố xá tấp nập, lắng nghe tiếng nói từ khắp nơi mà lòng cảm thấy cô đơn đến khó tả.
Có phải vì đến Paris một mình? Không có Tiểu Mao Vũ và Đạo Kỳ Huyền bên cạnh, nên cô cảm thấy cô đơn, lẻ loi khi nhìn những người xung quanh cô đều có cặp có đôi?Tiếp tục đi, đi một lúc lâu, đến khi chân không còn chút sức lực nào, cô mới chậm rãi trở về khách sạn gần phòng triển lãm.
.