Vì quá mệt nên khi vừa nằm xuống cô liền ngủ một mạch đến rạng sáng ngày hôm sau mà vẫn chưa chịu dậy.
Tiếng gõ cửa đánh thức cô, cô bị sốc, ở Paris, cô không có bạn bè nào khác, ngoại trừ thầy Nam Kha, vậy tại sao có người gõ cửa phòng cô?Vội vàng đứng dậy, mặc hai chiếc áo khoác vào rồi ra mở cửa, thầy Nam Kha đang đứng ngoài cửa, khi nhìn thấy cô, thầy ấy nói: "Em có chuyện gì vậy, sao không đến phòng tranh đúng giờ, điện thoại cũng tắt, em làm thầy sợ chết được, thầy cứ nghĩ em đã xảy ra chuyện?"Tắt điện thoại? Cô sửng sốt một lúc, chợt nhớ ra, chẳng trách sáng nay cô dậy muộn như vậy, hóa ra điện thoại không có báo thức.
Thảo nào đêm qua cô lại cảm thấy cô đơn đến thế, hóa ra là cô chưa nghe giọng của Tiểu Mao Vũ, cô cũng thấy ái nái vô cùng, sau khi lang thang trên đường phố Paris lâu như vậy, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc lấy điện thoại ra để chụp.
Buổi triển lãm tranh sơn dầu chính thức bắt đầu vào sáng hôm sau, Nhan Như có chút lo lắng về giám khảo người Pháp, buổi chiều, coi đi cùng với thầy Nam Kha, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy hai bức tranh của mình đã được gắn hoàn chỉnh.
Triển lãm được tổ chức tại Paris lần này rất lớn với các họa sĩ từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có nhiều người trẻ có triển vọng như Nhan Như.
Tranh của Nhan Như mang đậm chất phương Đông, đặc biệt là tranh mực, có nét duyên riêng, Ban tổ chức đặc biệt yêu thích tranh của cô nên đã quyết định để cô làm đại diện cho trường họa sĩ trẻ phương Đông lên sân khấu tại lễ khai mạc triển lãm tranh.
Đây là một mắt xích cực kỳ quan trọng, Nhan Như biết đối với cuộc triển lãm này, là một cơ hội hiếm có, thầy Nam Kha nói vận may của cô quá tốt, nhiều người không thể có được cơ hội tốt như cô, vì vậy cô phải nắm bắt thật tốt.
Nhan Như bật cười, cô đã có rất nhiều bức tranh mà tổng số tranh mà cô đã gửi qua trước chưa đến mười bức, ngoài ra không còn bức nào đối với cô là đặc biệt ưng ý.
Con người luôn kỳ lạ, rõ ràng là tác phẩm của chính mình, ai cũng dốc hết tâm sức nhưng không ai lại hài lòng 100%, cô luôn cảm thấy còn thiếu sót gì đó.
Thầy Nam Kha nói cảm giác như vậy là một chuyện tốt, vì mọi người đều cần phải có cảm giác căng thẳng cùng áp lực, họ phải biết rằng họ không hoàn hảo, vì vậy họ mới có thể tiến bộ liên tục, vì trên thới giới này không có gì là hoàn hảo.
Buổi lễ khai mạc được tổ chức vào đêm trước khi triển lãm diễn ra, Nhan Như chờ đợi trong cánh gà với bức tranh mực của chính cô, bởi vì thứ mà cô sẽ thay mặt cho tất cả họa sĩ phương Đông trình bày là một bức tranh bằng mực của cô có tên là "Forgotten Life".
Trên sân khấu chính, ủy ban chính đang phát biểu, các họa sĩ nổi tiếng thế giới đang phát biểu, thị trưởng Paris đang phát biểu và nhiều người mà cô không biết cũng đang phát biểu! Cuối cùng, khi đến lượt các họa sĩ thể hiện tác phẩm của mình, Nhan Như đã nhận được số 5, tức là, trước cô có bốn họa sĩ, cả bốn họa sĩ sẽ thể hiện những tác phẩm hoàn hảo của họ.
Nhan Như hơi lo lắng, bởi vì những người đứng bên cạnh cô là những người không quen thuộc, một số người trong số họ cô đã nghe tên, nhưng gặp mặt trực tiếp như thế này thực sự vẫn còn rất xa lạ.
.