Nhan Như nghiến răng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận không tên, nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc đang xem tài liệu, không nhịn được hỏi: "Anh muốn thế nào?"“Tôi muốn gì?” Đôi mắt đen của Đông Phương Mặc rời khỏi văn kiện, anh lạnh lùng liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tối hôm qua tôi đã nói với em, chúng ta đã có hôn ước, vì em cũng đã nói điều ngu ngốc nhất mà em đã làm là không kết hôn với tôi, nên tôi sẽ cho em một cơ hội để quay lại! ""Tôi không muốn có cơ hội như vậy," Nhan Như từ chối mà không hề suy nghĩ, rồi nhanh chóng nói, "Đó là năm năm trước, còn bây giờ! ""Có lẽ em không phải là người quyết định trong vấn đề này", Đông Phương Mặc hiển nhiên không có kiên nhẫn để nghe cô nói tiếp.
Nhan Như nghe lời nói của Đông Phương Mặc nà tức muốn chết, cô còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại thấy Đông Phương Mặc cúi đầu xem tài liệu, hoàn toàn coi cô như không khí, dù cô có nói đến khô nước bọt cũng vô ích.
Hừ, cô đã chấp nhận số phận của mình, từ khi rơi vào tay Đông Phương Mặc lần nữa, dù cô có kháng cự cũng vô ích, từ tối hôm qua đến giờ, cô có chống cự như thế nào thì tất cả những gì cô làm đều vô ích.
Lúc này, cô chỉ có thể đi một bước tính một bước, cũng may Vũ Vũ và Đạo Kỳ Huyền đều bình an vô sự, nhưng cô lại không có cách nào thông báo cho bọn họ, cũng không biết thầy Nam Kha có giúp cô thông báo cho Đạo Kỳ Huyền hay không.
Nhan Như thầm thở dài trong lòng, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, nhưng máy bay từ Paris đến Tân Hải cũng không đến một hai tiếng.
Nhan Như buồn ngủ đến mức không chịu được, cuối cùng ngủ gục trên ghế trường kỷ.
Khi xử lý tài liệu xong Đông Phương Mặc đứng dậy, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say mà vẻ mặt vẫn tức giận, anh sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống.
Nhìn bộ quần áo của cô bị cởi hai cúc, anh không khỏi mỉm cười, sau đó xoay người lấy một chiếc khăn trong tủ đấp lên cho cô.
Nhan Như ngủ không yên, vì trong giấc mơ, cô đã quay trở lại năm năm trước, trở lại năm cô lần đầu tiên kết hôn với Đông Phương Mặc thay Tịch Mộ Tuyết.
Trong giấc mơ, cô bị ác ma hành hạ, vì vậy giấc ngủ này rất đau đớn, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng thay đổi liên tục vì những chuyện đau lòng trong giấc mơ.
Khi Nhan Như tỉnh lại, đèn trong phòng đã bật sáng, trong một giây, cô nghĩ mình đã trở về nhà của mình ở Hàn Quốc.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, cô hiểu ngay đây không phải là nhà của mình ở Hàn Quốc, mà là trên máy bay tư nhân của Đông Phương Mặc.
Cô cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, không khỏi lấy tay che mắt rồi từ từ mở ra, động tác tình cờ này bị Đông Phương Mặc đang xoay người nhìn thấy.
“Ở Tân Hải là sáng sớm, nhưng ngoài cửa sổ thì trời vẫn còn tối,” Đông Phương Mặc vừa nói vừa bước tới tắt đèn pha, chỉ để lại hai chiếc đèn tường màu cam, mềm mại.
Sau khi nghe anh giải thích, Nhan Như không nói gì, bỏ chăn trên người ra rồi ngồi dậy trên ghế trường kỷ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Anh có phòng tắm trên máy bay này không?".