Nhan Như trở về Hàn Quốc, những ngày tháng như lùi về những ngày tháng trước đây, mỗi buổi sáng, Tiểu Mao Vũ được đưa đến cổng khu nhà để đi xe buýt của trường mẫu giáo, sau đó suốt ngày cô chỉ vẽ tranh rồi đọc sách, đến chiều thì lại đến cổng tiểu khu đúng giờ để đón Tiểu Mao Vũ được xe buýt của trường mẫu giáo đưa về.
Ngày tháng dường như bình lặng trở lại, cô gặp Đông Phương Mặc ở Paris rồi được Đông Phương Mặc đưa về Nhất Thốn Mặc, mọi chuyện xảy ra mười ngày qua như một giấc mơ.
Nhưng cô biết đó không phải là một giấc mơ, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để coi nó như một giấc mơ, một giấc mơ mà cô không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Nhưng lại không thể, vì khi rơi vào tay Lãnh Lôi Đình, cô đã gặp á Vương, người còn thân hơn cả mẹ ruột của cô, dù Má Vương không phải là mẹ ruột của cô nhưng trong lòng Nhan Như, tình cảm cô dành cho Má Vương vượt qua cả mẹ ruột.
Hơn nữa, từ cuộc nói chuyện với Má Vương, cô mơ hồ cảm thấy ba cô là Tịch Viễn Trình vẫn chưa chết, nếu ba cô thật sự chưa chết, vậy hiện tại ông đang ở đâu? Chị gái Tịch Mộ Tuyết có biết không?Tất cả những câu hỏi này đều là một bí ẩn, mặc dù không quan tâm lắm đến việc người ba đó còn sống hay không nhưng cô rất quan tâm đến Má Vương, giờ Má Vương rất cô đơn, con trai và con dâu cũng không bà, vì vậy Nhan Như chỉ muốn đưa Má Vương đến bên cạnh cô.
Khi Nhan Như nói với Đạo Kỳ Huyền về ý nghĩ này, Đạo Kỳ Huyền ngay lập tức mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cô như một con quái vật và nói: "Nhan Như, em đang mơ sao? Em nghĩ chúng ta đang ở Trung Quốc à? Nếu em muốn đưa ai đó đến một thành phố nào đó ở thì em chỉ cần đi ô tô thôi sao?"Nhan Như ngay lập tức câm nín, tất nhiên cô biết để đưa Má Vương đến Hàn Quốc là chuyện không dể, nhưng cô quá nhớ Má Vương, hơn nữa cô được Má Vương nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, bây giờ Má Vương đã già rồi, cô không thể để bà cô đơn được.
Đạo Kỳ Huyền nói việc đưa Má Vương đến Hàn Quốc là chuyện không hề dễ dàng, ít nhất là lúc này, Má Vương đang trong tầm ngắm của Đông Phương Mặc và Đông Phương Tuấn, một khi Má Vương biến mất, cô chắc chắn sẽ bị Đông Phương Mặc và Đông Phương Tuấn phát hiện, có lẽ Má Vương còn chưa đến Hàn Quốc, thì Đông Phương Mặc và Đông Phương Tuấn đã đến Hàn Quốc trước rồi.
Nhan Như nghe Đạo Kỳ Huyền nói cô không thể nói gì nữa, cô chỉ nói cô muốn biết về tình hình gần đây của má Vương, Đạo Kỳ Huyền nói rất khó biết, anh ấy sẽ nói cho cô khi có tin tức, bây giờ cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chuyện quan trọng nhất cô phải làm bây giờ là chăm sóc Tiểu Mao Vũ thật tốt.
Nhan Như không còn lo lắng nữa, bởi vì cho dù cô có lo lắng cho má Vương thì cô vẫn không làm được gì.
Nhan Như đã nghĩ cô sẽ không bao giờ gặp lại Đông Phương Mặc và Tịch Mộ Tuyết nữa, chỉ cần cô không rời khỏi Hàn Quốc, chỉ cần cô không rời Incheon, thì cuộc sống của cô sẽ bình yên và lặng lẽ cho đến khi Tiểu Mao Vũ lớn lên, cho đến khi cô già đi.
Nhưng hóa ra ý nghĩ của cô lại quá ngây thơ!Chiều nay, khi Nhan Như đang ở nhà vẽ một bức tranh sáng tạo, trên bức tranh có một bông hoa mận lớn, trên bầu trời có tuyết rơi dày đặc, dưới làn tuyết dày đặc là những mảng lớn màu đỏ của hoa mận, nó rực rỡ như tia lửa, đẹp như máu.
Cô rất hài lòng với công việc này, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khi ngẩng đầu lên, cô nhận ra đã đến lúc phải đón Tiểu Mao Vũ, nên cô vội vàng đi xuống lầu.
.