Đông Phương Tuấn ngồi trên bàn làm việc cau mày, thời gian gần đây do doanh thu khó khăn mà lần trước cậu dùng 1 tỷ mua lại Nhan Như từ Lãnh Lôi Đình nên công ty hầu như không thể tiếp tục duy trì, bây giờ ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không trả nổi.
Cậu bỏ ra 1 tỷ để mua Nhan Như, vốn dĩ cậu muốn dùng cô để trao đổi 11 tỷ với Đông Phương Mặc, cậu muốn đem tất cả tài sản của Đông Phương Mặc đồng loạt rơi vào tay cậu, để tập đoàn Đông Phương lấy lại quy quyền.
Nhưng ai biết được kế hoạch hoàn hảo như vậy nhưng quá trình lại gặp bất trất, vào thời khắc quan trọng thì Nhan Như lại được cứu, nhưng ai đã cứu cô? Cậu vẫn chưa điều tra ra.
“A Tuấn, sao con vẫn ngồi đây?” Đông Phương Mai bước vào, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của con trai, ba không khỏi đau lòng hỏi: “Sao vậy? Con lại lo việc tiền bạc của công tay DFM nữa à ?"Đông Phương Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn mẹ rồi lắc đầu nói: "Chủ tịch của DFM, Rodger, quá xảo quyệt, anh ta nợ công ty chúng ta một khoản tiền rất lớn, thật sự khiến con rất đau đầu, nhưng anh cả bây giờ lại đang thúc giục số cổ phần còn lại cũng khiến con không biết giải quyết như thế nào".
“Hừ, con còn gọi nó là anh cả?” Đông Phương Mai hừ lạnh, “Đối với một kẻ tàn nhẫn như nó, đến tập đoàn Đông Phương là công lao của anh trai và chị dâu ta, bây giờ lại sắp đóng cửa rồi, vậy mà nó ngay cả mở rộng vòng tay giúp đỡ chúng ta cũng không thể, lại còn thúc giục trả lại tiền.
"Đông Phương Tuấn nghe lời mẹ nói, sau đó nói: "Mẹ, mẹ không thể trách anh cả được, vốn dĩ tập đoàn Đông Phương phải thuộc về anh cả, nhưng chúng ta lại nhất định phải tóm lấy thứ thuộc về anh cả.
""A Tuấn," Đông Phương Mai nhanh chóng hét vào mặt con trai mình, nhưng sau đó nhìn chằm chằm vào cậu ta lạnh lùng nói, "Từ khi nào con lại nói thay cho nó? Năm năm trước, không phải nó bị tai nạn xe hơi sao? Không một ai quan tâm đến Tập đoàn Đông Phương, nếu không ta sẽ không để con đảm nhiệm chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Đông Phương đâu.
”"Được rồi, mẹ," Đông Phương Tuấn nhanh chóng cắt lời mẹ mình, sau đó xoa lông mày nói: "Mẹ, mẹ nói những chuyện này cũng vô ích, chúng ta còn chưa thấy chuyện gì đang xảy ra ở đây sao? Ba năm trước, chúng ta buộc anh cả phải rút khỏi Tập đoàn Đông Phương, anh ấy đồng ý rút đi mà không nói một lời nào, bây giờ chúng ta không thể rút số cổ phần còn lại cho anh ấy.
"“A Tuấn, đừng nói chuyện này nữa,” Đông Phương Mai nhanh chóng cắt lời con trai, sau đó nắm chặt tay nói: “Chú hai của con đã tìm ra cách để gặp Rodger ở Mỹ, chỉ cần DFM trả tiền cho chúng ta, thì khi chú con quay trở về, Tập đoàn Đông Phương đã có thể được hồi sinh.
""Mẹ, chính xác thì công ty DFM này làm nghề gì vậy? Tại sao số tiền mà công ty đó nợ công ty chúng ta không thể dùng pháp luật giải quyết?" Đông Phương Tuấn mờ mịch nhìn mẹ: "Chúng ta không thể kiện họ xuyên quốc gia sao?"Đông Phương Mai nhìn con trai mình, rồi hừ mũi lạnh lùng nói: "Ban đầu nó không phải là công ty kinh doanh hợp pháp, một công ty không thể lộ ra ngoài ánh sáng, con thấy chúng ta có cần sử dụng pháp luật giải quyết không?"Đông Phương Tuấn sững sờ, sau đó cười khổ nói, "Mẹ, nếu không, mẹ lên làm chủ tịch của Tập đoàn Đông Phương đi, con thậm chí còn không biết đối tượng hợp tác của Tập đoàn làm nghề gì, mẹ có thấy vị chủ tịch như con có tác dụng không?".