Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn


Nhan Như mặc dù lớn lên ở Tân Hải, mặc dù cô là tiểu thư của nhà họ Tịch, nhưng bởi vì cô lớn lên xấu xí nên Tịch Viễn Trình không bao giờ đưa cô ra ngoài cùng, mà cả ngày chỉ để cô ở nhà với người hầu.

Mộ Như không quen thuộc với các khách sạn lớn ở Tân Hải, nhưng cô lại rất quen thuộc với khách sạn Vân Thiên, bởi vì vào một ngày mưa, cô đã từng giao hoa đến khách sạn Vân Thiên.

Chính vì quen thuộc với khách sạn Vân Thiên, nên cô biết cửa sau của nó có một con hẻm rất nhỏ, con hẻm đó dẫn đến một cái sân mà cái sân đó lại dẫn đến sòng bạc của Lãnh Lôi Đình, anh ta từng bắt cô đến đó vì nhằm cô là Tịch Mộ Tuyết.

Trong lòng cô hiện tại rất nhớ Tiểu Mao Vũ, vì vậy cô nhanh chóng bắt taxi tới đó, may mắn là cửa hàng thời trang Ỷ La cách khách sạn Vân Thiên không xa, mười phút sau, cô đã có mặt tại cửa khách sạn Vân Thiên.

Bữa tiệc đính hôn của Đông Phương Mặc và Phương Tử Ngưng được tổ chức ở đây, các khách mời sang trọng cũng đã lần lượt bước vào.

Mộ Như không biết những vị khách này, những người này đều là thân tính của Đông Phương gia, hoặc là có quan hệ với tập đoàn Đông Phương, tất nhiên, cũng có một số người là bạn của Đông Phương Mặc.

Đương nhiên không dễ dàng gì để cô đi vào, vì vậy cô không thể không đi qua một bên, đang nghĩ muốn đi vào thì đột nhiên có người phía sau kéo quần áo của cô, cô quay đầu lại thật mạnh, nhưng gần như hét lên.

Park Jisun lập tức lấy tay che miệng cô lại, kéo cô qua một bên, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, hỏi nhỏ, "Chuyện gì vậy? Cô không vào đó sao? Tôi nhìn thấy Tiểu Mao Vũ đi vào với một bà già cơ mà.

"     "Tôi đổi thân phận với Tịch Mộ Tuyết", Mộ Như nhanh chóng giải thích cho cô ấy: "Cô ta là chị gái sinh đôi của tôi, cô ta muốn sống ở Nhất Thốn Mặc nên mới đổi với tôi.

”    “Đúng là không có gì béo bỡ hơn chuyện này nhỉ.

” Park Jisun cười mỉa mai sau khi nghe những lời cô nói, cô ấy gật đầu nói: “Cô có thể suy nghĩ khá hơn một chút không? Thứ cô ta muốn là tiền đó.

”    Mộ Như im lặng, cô biết hiện tại thứ Tịch Mộ Tuyết yêu là tiền của Đông Phương Mặc, chẳng qua là kiểu người BT như Đông Phương Mặc thì có thể khiến phụ nữ yêu gì ngoai tiền của anh sao?     Cô không biết Tịch Mộ Tuyết nghĩ gì, nếu cô ta biết Lãnh Lôi Đình không tìm cô ta nữa thì cô ta có chấp nhận đưa bản thân mình vào tay tên BT như Đông Phương Mặc không?”    “Ừm, tối nay là cơ hội tốt để cô đưa Tiểu Mao Vuc đi,” Park Jisin thấy cô im lặng, liền nói, “Tôi vốn nghĩ mình sẽ tham gia vào chuyện này, nhưng bây giờ hình như tôi không cần tham gia nữa rồi, cô vào đó đi, tôi đợi cô bên ngoài.

”    "Làm sao tôi có thể vào được?" Nhan Như mở to nhìn Park Jisun: "Cô nghĩ đây là đâu? Đây là khách sạn Vân Thiên, cô không nhìn thấy những vị khách đến đây đều phải mang theo thiệp mới được vào sao?"     "Ai bảo cô đóng giả khách mời?" Park Jisun nhìn cô đang ngây ra thì tức giận nói: "Nếu cô giả làm khách, thì Tịch Mộ Tuyết là cái gì? Cô phải giả làm phục vụ mà vào.

”    "Phục vụ?" Mộ Như sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu nói: "Tôi đã nghĩ đến cách này, nhưng lấy đâu ra đồng phục của nhân viên phục vụ đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui