Hôn Nhân Đã Qua

- Bình tĩnh, phong độ? Chó má… Tôi nhẫn nhịn, mẹ kiếp,
đã cắm sừng lên đầu tôi rồi, tôi có thể nhịn được không?

Diệp Trì chộp lấy chai XO trên bàn, ngửa cổ tu hết nửa
chai, rõ ràng là anh đã say. Ngồi bên cạnh là Tả Hồng, Hồ Quân, Phong Cẩm
Thành. Tả Hồng và Phong Cẩm Thành còn đỡ, tối nay chẳng qua chỉ phải đi tiếp
khách, nhưng cũng không quan trọng bằng anh em. Nhưng Hồ Quân tối nay khó khăn
lắm mới câu được một em ở khoa diễn xuất. Con bé này vô cùng khó tán tỉnh, phải
mất cả tuần, còn phải tặng hoa, lại đưa đón này nọ mới coi như đã câu được, tối
nay vừa dẫn về chỗ ở, đã cở

i quần áo ra rồi, tưởng là đến tay ngay rồi, thế mà
Diệp Trì lại gọi điện đến, bảo anh lập tức đến ngay.

Diệp Trì là đại ca trong bốn người, điều này đã được
định ra từ lúc cả lũ còn bé. Thực ra xét về tuổi tác thì đáng nhẽ Phong Cẩm
Thành phải làm đại ca. Nhưng lúc ấy trẻ con, ai cũng muốn làm thủ lĩnh, chẳng
ai chịu phục ai, thế là bốn thằng đưa ý kiến dùng nắm đấm quyết định.

Hồ Quân giằng chai rượu trong tay Diệp Trì ra, gắt:
“Cậu gọi bọn tôi ra đây để nghe cậu ca c với uống rượu đấy à? Diệp Trì, bản
lĩnh của cậu đi đâu hết rồi? Cho dù cậu có uống rượu thì rượu cũng theo nước
đái ra ngoài hết thôi. Cậu nói cho bọn tôi biết là ai, bọn tôi đi phế cái đó của
nó, dám chơi khăm Diệp thiếu gia à, chán sống rồi chắc?”

Tả Hồng đẩy Hồ Quân ra: “Cậu biến ra đi, còn chưa đủ
lằng nhằng à? Nếu như Diệp Trì có thể không để bụng thì cậu ta có thê thảm như
thế này không? Trước đây cái con minh tinh tự cao tự đại kia lúc bị cậu ta đá
chẳng quỳ xuống cầu xin nhưng vô ích hay sao? Đấy là bởi vì không yêu, nói
trắng ra cô ta chỉ là một món hàng. Con nhóc Thời Tiêu này được thật đấy, khiến
cho Diệp thiếu gia nhà chúng ta phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Mà
con bé đấy cũng lạ, Diệp Trì nhà chúng ta đi đâu chẳng có gái bám theo, thế mà
cô ta lại muốn né tránh, đúng là chẳng hiểu ra làm sao!”

Diệp Trì cướp lấy chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực rồi giơ
tay ném cái chai về phía cái ti vi ở trên tường, choang một tiếng, cái ti vi vỡ
tan. Diệp Trì đứng dậy, chỉ tay vào phía trước nói: “Thời Tiêu, mẹ kiếp, cô
muốn ly hôn để thực hiện giấc mộng yêu đương của mình chứ gì? Cô dám cắm sừng
tôi, tôi sẽ giết cô cho cô biết mặt! Đồ vô lương tâm, Thời Tiêu, tôi nâng niu
cô, cô có biết không hả? Đồ nhẫn tâm…”

Vừa chửi rủa Diệp Trì vừa với tay lấy chai rượu trên
bàn, phát hiện ra chỉ còn chai không, anh lảo đảo đi ra quầy, gào lên với nhân
viên phục vụ: “Mang rượu ra đây! Mau lên…”

Đúng lúc ấy có một gã choai choai từ trong nhà vệ sinh
đi ra, chắc cũng là một kẻ coi trời bằng vung, đi đến chỉ thẳng vào mặt Diệp
Trì: “Mẹ kiếp, mày la hét gì thế hả? Mày cầm tinh con lừa à mà mồm to thế?”

Diệp Trì đang cơn giận dữ thì lại có kẻ tự đến nạp
mạng. Anh không nói nửa lời, chưa đợi gã choai choai kia nói hết câu liền giơ
chân đạp thẳng vào bụng hắn, vết chân in rõ lên chiếc áo phông trắng của gã.

Gã choai choai đó sao có thể để yên:

- Mẹ kiếp!

Gã chửi đổng một câu rồi kéo cánh cửa một phòng rượu
ra, ói một tiếng, còn mình thì quay lại, hung hăng lao lên. Từ trong phòng,
bảy, tám gã đàn ông khác lao ra. Bọn Tả Hồng vừa thấy có chuyện liền xông đến,
chửi to: “Mẹ kiếp, dám đấu với bọn t

Được lắm, lên đi! Diệp Trì đang không vui, chúng mày
không tránh đi mà còn dám xông đến, không đánh chết chúng mày thật phí hoài! Tả
Hồng, Hồ Quân, Phong Cẩm Thành đều là những kẻ giỏi đánh đấm, từ nhỏ đến lớn
không biết đã đánh nhau bao nhiêu trận rồi, về sau lại trải qua sự đào tạo của
quân đội, họ nghiễm nhiên trở thành những ông “thần” đánh đấm. Mấy gã choai
choai kia nào phải đối thủ, chẳng mấy chốc bị bốn người đánh cho bò lê dưới
đất.

Diệp Trì đạp lên người thằng choai choai ban nãy, lạnh
lùng hỏi: “Mẹ kiếp, tao thích la hét đấy, mày làm gì được tao nào?”

Tả Hồng tháo hẳn cà vạt ra khỏi cổ, ném xuống đất, xoa
xoa phần mặt vừa bị ăn một đấm, quét mắt về phía thằng đầu tiên xông lên, tiến
đến túm lấy cổ áo hắn, lôi hắn đứng dậy, dồn vào chân tường, chỉ vào mặt mình
mà hỏi: “Cái đấm này là mày đấm phải không?”

Gã đó bị đánh đau quá, sợ đến mất mặt, ngoan ngoãn gật
đầu. Tả Hồng giơ tay lên, vả liên tiếp mười bạt tai vào mặt hắn mới chịu buông
ra. Mặt gã đó lập tức sưng lên như mặt Trư Bát Giới: gã khiếp vía chuồn thẳng.

Tả Hồng đến bên cạnh kéo Diệp Trì: “Đi thôi, chúng ta
đi nơi khác uống tiếp!”

Bốn “ông lớn” vênh mặt đi ra khỏi quán bar. Dưới sàn,
mấy tên choai choai bị đánh cho tơi bời bắt đầu hồi tỉnh, thầm nghĩ mình bị
đánh nên có thể báo công an. Một tên trong số đó vừa cầm điện thoại lên định
gọi thì giám đốc quán bar đã vội vàng chạy đến ngăn lại.

Bọn Diệp Trì thường ít đến quán bar này, thỉnh thoảng
mới cùng đồng nghiệp đến giải trí một chút. Diệp Trì cũng thỉnh thoảng đi cùng
nhân viên đến đây một hai lần, nói chung là để “gần dân” nên phải làm bộ làm
tịch chút thôi. Thời đại bây giờ ai chẳng ham lợi, ai chẳng lắm chuyện, do đó
thân thế của mấy người đó ra sao, ông giám đốc này hiểu rất rõ. Hôm nay nhìn
thấy Diệp Trì đến, lại còn gọi rượu, ông giám đốc còn mừng thầm trong lòng,
tưởng có thần tài ghé thăm. Chẳng bao lâu sau lại thấy mấy người bạn của Diệp
Trì cũng đến. Nào ai ngờ đám choai choai này lại to gan lớn mật, đi gây sự với
mấy “ông lớn” ấy, đã vậy còn định báo cảnh sát, thật đúng là chán sống rồi!”

Giám đốc quán bar cũng là người hiền lành, liền kéo gã
choai choai đến gần, thì thầm vài câu.

Gã kia giật nảy mình, vội vàng xua tay: “Thôi, coi như
anh em ta gặp xúi quẩy! Đi thôi!”

Nói rồi cả bọn lếch thếch lôi nhau ra ngoài. Nhân viên
phục vụ thấy vậy liền chạy đến nói: “Cả hai bàn này đều chưa thanh toán!”

Giám đốc liếc nhân viên, sau đó lại đánh mắt về phía
phòng của nhóm Diệp Trì, cười ranh mãnh: “Tổn thất của cả hai phòng này cứ tính
hết ra, tăng lên gấp đôi rồi ghi sổ cho Diệp thiếu gia!”

Nhân viên phục vụ nhíu mày, vẻ do dự: “Đến lúc đối
chiếu hóa đơn chẳng phải…”

Giám đốc vỗ vai cậu nhân viên: “Sao cậu không chịu
động não thế, Diệp thiếu gia là ai? Chút tiền mọn này có là gì mà phải đối
chiếu hóa đơn! Bảo cậu làm thì cứ làm, đừng lắm lời! Có muốn làm việc ở đây nữa
không hả?”

Lại nói đến bọn Diệp Trì, sau khi ra khỏi quán bar
liền đi thẳng đến hội quán nước nóng ở phía đông thành phố, ngâm nước nóng và
mát xa.

Bốn người nằm trong phòng riêng, trên lưng mỗi người
là một cô gái đang giẫm lên. Hồ Quân liền tán tỉnh cô gái mát xa cho mình:
“Này, em là người ở đâu thế?”

- Em người Tứ Xuyên ạ!

- Ừm! Em này, làm nghề của em đúng là hả hê, ai đến
thì giẫm kẻ đó!

Phong Cẩm Thành và Tả Hồng đều không nhịn được cười,
bốn cô gái cũng bật cười khanh khách. Tả Hồng thở dài:

- Mẹ kiếp, già thật rồi! Xử lý mấy thằng chíp hôi ấy
thôi mà đau mỏi rã rời!

Phong Cẩm Thành phì cười:

- Thôi được rồi, hôm qua cậu vẫn còn khua môi mua mép
với tôi, bảo một đêm chơi mấy em liền mà không thành vấn đề. Hóa ra chỉ toàn
nói khoác phải không?

Mấy cô gái đằng sau đỏ bừng mặt. xua tay: “Các cô ra
ngoài hết đi!”

Mấy cô gái đánh mắt ra hiệu cho nhau. Mấy vị khách này
toàn là khách Vip của trung tâm, thế nên mấy cô đều nhanh nhẹn nghe theo lệnh.

Hồ Quân nhấp một ngụm nước, khoan khoái nói: “Diệp
Trì, rốt cuộc có chuyện gì? Mới tuần trước còn thấy hai người thân mật lắm cơ
mà, ngọt ngào đến mức khiến tôi nổi cả gai ốc. Sao tự nhiên giờ đòi ly hôn thế?
Còn nữa, tôi thật chẳng tin cô nhóc Thời Tiêu ấy lại có gan ngoại tình, lại còn
ngoại tình sau lưng cậu, như thế chẳng phải tự tìm đến cái chết sao?”

Tả Hồng ngẫm nghĩ, vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ chính là gã
tiền bối lần trước?”

Diệp Trì lắc đầu: “Quân à, cậu quen biết nhiều, cậu
giúp tôi điều tra chuyện quá khứ của Thời Tiêu, đặc biệt là thời gian cô ấy học
đại học. Còn nữa, tôi phải thông báo trước cho cậu hay, cái gã em rể tương lai
của cậu chính là mối tình đầu của vợ tôi đấy. Hơn nữa hắn ta cũng không thật
lòng với Đình Đình đâu. Đến tận giờ, trong lòng hắn vẫn nhớ đến Thời Tiêu, bảo
Đình Đình mau mau chia tay hắn đi, sau này tôi sẽ trừng trị hắn, nếu dính đến
Đình Đình tôi sẽ không tiện ra tay!”

Hồ Quân ngẩn người: “Ý của cậu là kẻ cắm sừng cậu
chính là Hứa Minh Chương? Nếu đã như vậy sao Thời Tiêu lại kết hôn với cậu?”

Diệp Trì hất đổ cốc trà trên bàn: “Mẹ kiếp, tôi không
biết nên mới bảo cậu điều tra. Cô ta không nói với tôi một chữ, kín miệng lắm,
cứ mở miệng ra là đòi ly hôn. Tôi vì ghen tuông quá nên ra tay hơi mạnh có một
lần mà cô ta đã ghi thù với tôi, sống chết gì cũng đòi ly hôn. Mẹ kiếp, đừng
mơ! Vào cửa nhà họ Diệp rồi, cô ta vẫn còn muốn ra ư? Đừng nói là cửa, cho dù
có là cửa sổ cũng đừng hòng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui