Hôn Nhân Đã Qua

- Tôi phải giành lại cô ấy, giành lại cô ấy! Cô ấy vốn
là của tôi, chẳng phải thế sao?

Hứa Minh Chương ngửa cổ tu cạn ly rượu, kiên định nói,
ánh mắt sáng lấp lánh. Lục Nghiêm tưởng mình bị ảo giác, dường như trước mắt
anh hiện giờ là Hứa Minh Chương của mấy năm trước. Lúc ấy anh cũng hùng hồn lên
kế hoạch cuộc đời:

- Lục Nghiêm, tớ sắp tiết kiệm đủ tiền rồi. Đợi Tiêu
Tiêu tốt nghiệp là bọn tớ sẽ kết hôn ngay, đến lúc ấy cậu sẽ được làm phù rể
đấy!

Nói thực lòng, lúc ấy Lục Nghiêm cũng nghĩ họ sẽ kết
hôn, hai người sẽ c mãi mãi, một ngày, một tháng, một năm, một đời... dù gì cả
hai đều yêu nhau thắm thiết. Nam nữ trẻ trung, lại yêu thương nhau thắm thiết,
còn có gì quan trọng hơn thế nữa? Chỉ cần có tình yêu, hai người hoàn toàn có
thể xây dựng một gia đình.

Nhưng bây giờ, mặc dù Lục Nghiêm rất kinh ngạc, nhưng
anh cũng thấy buồn, cũng tiếc thay Minh Chương. Anh không ngờ bố mẹ Minh Chương
lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đe dọa Thời Tiêu. Thời Tiêu lúc ấy mới bao
nhiêu tuổi? Mới chỉ là một cô bé học đại học năm thứ hai mà thôi, lúc ấy chắc
cô đã tủi thân và buồn bã lắm, nhưng đều phải nuốt ngược vào trong lòng, có thể
là nước mắt, mà cũng có thể là máu tươi.

Đây không phải là Thời Tiêu mà hai người từng biết.
Thời Tiêu của quá khứ vô lo vô nghĩ, chân thành, không chút giả tạo. Lục Nghiêm
từng suy nghĩ rất nhiều, tại sao Hứa Minh Chương lại yêu Thời Tiêu? Trong đời
anh có biết bao nhiêu “hoa thơm cỏ lạ”, nhưng anh chưa từng dừng bước trước bất
cứ bông hoa đẹp nào, thế mà lại lao vào chuyện tình cảm với Thời Tiêu, lún sâu
đến mức chẳng thể tự thoát ra.

Về sau Lục Nghiêm đã hiểu ra, bởi vì Thời Tiêu sống
thật với hiện thực. Hiện giờ, trong cái thành phố phồn hoa này, cô trong sáng
tựa như một dòng suối mát. Nhưng cho dù có có tốt đến đâu, tình yêu của cô có
vĩ đại đến đâu, lí do chia tay lúc ấy có vớ vẩn đến đâu thì lúc này mọi thứ đã
quá muộn rồi. Cô là gái đã có chồng, hơn nữa người chồng ấy lại là Diệp Trì...

Nghĩ đến đây, Lục Nghiêm liền đè chặt tay Minh Chương
xuống, lo lắng nói: “Tôi hiểu cậu, nhưng không tán thành cách nghĩ của cậu. Cho
dù bốn năm trước có là vì lí do gì, ai đúng ai sai thì hai người cũng chia tay
rồi. Mặt khác, Thời Tiêu bị bố mẹ cậu làm tổn thương, giờ bảo cô ấy sao lại
chấp nhận cậu được. Mà cho dù cô ấy có chấp nhận cậu, thế bố mẹ cậu thì sao?

Chẳng lẽ cậu định từ bỏ gia đình, bố mẹ hay sao? Minh Chương, đừng có ngốc
nghếch nữa, chuyện này là không thể! Hơn nữa lại còn có Diệp Trì, anh ta là
chồng của Thời Tiêu, người chồng danh chính ngôn thuận. Nếu như anh ta chỉ là
một gã đàn ông tầm thường thì chẳng nói làm gì, cùng lắm chúng ta cướp đoạt lại
là xong. Nhưng Diệp Trì thì khác, không phải tôi dọa cậu chứ, nếu anh ta không
chịu buông tay, cho dù cậu có muốn cướp cũng chẳng phải đối thủ của anh ta đâu,
có khi còn mang lại tai họa cho Thời Tiêu nữa ấy!”

Lục Nghiêm dừng lại một chút rồi nghiêm túc nhìn thẳng
vào mắt Minh Chương: “Vì vậy hãy bỏ cuộc đi! Đã có duyên mà không có phận thì
hãy bỏ đi!”

Hứa Minh Chương rút ra một tờ báo ném lên bàn, nhắm
mắt lại, đau đớn nói: “Nếu cô ấy hạnh phúc, có lẽ tôi sẽ cam lòng từ bỏ, tránh
xa khỏi cuộc sống của cô ấy. Nhưng Diệp Trì không thể mang lại hạnh phúc cho cô
ấy, Diệp Trì là loại người nào, chúng ta đều biết rõ. Anh ta không yêu Thời
Tiêu, mà tôi cũng nhận ra Thời Tiêu không yêu anh ta, cuộc hôn nhân của họ dựa
trên nền tảng gì tôi không biết nhưng tôi tin, tuyệt đối không phải vì tình
yêu.

Lục nghiêm cúi đầu xem lướt qua, là một tờ báo nhỏ về
kinh tế, chuyên đăng các bài báo lá cải, trên trang đầu có đăng một bức ảnh,
mặc dù là chụp lén nhưng rất rõ ràng. Diệp Trì nghiêng người bên quầy bar, mỉm
cười ghé vào tai người phụ nữ ngồi bên cạnh, không khí trong quán càng khiến
cho cảnh tượng ấy thêm tình tứ.

Người phụ nữ rất đẹp, nói thực lòng thì đẹp hơn hẳn
Thời Tiêu. Mặc dù nói Thời Tiêu cũng không kém nhưng so với cô gái này thì Thời
Tiêu chỉ giống như một cô học sinh còn cô gái này giống như một phụ nữ đẹp
quyến rũ.

Trên bức ảnh là cái tít đập vào mắt: “Diệp thiếu gia
cặp kè với người đẹp ở biển”, cả sự nghiệp và tình cảm đều không bỏ lỡ, bên
dưới có bức ảnh giới thiệu về cô gái ở đó, là Phong Cẩm Phong. Lục Nghiêm và
Hứa Minh Chương chẳng còn xa lạ gì với cô gái này, là thiên kim tiểu thư nhà họ
Phong, nghe nói còn là thanh mai trúc mã với bọn Diệp Trì. Xét về gia thế dung
mạo hay bất cứ phương diện nào đều hơn Thời Tiêu nhiều.

Lục Nghiêm trầm ngâm hồi lâu: “Cho dù là thật cũng
chẳng có nghĩa lí gì, dù sao đám đàn ông trong thế giới của ta, có ai không
chơi bời qua đường đâu!”

Hứa Minh Chương đứng bật dậy: “Chơi bời qua đường á?

Cả tôi với cậu đều biết rằng Phong Cẩm Phong không phải loại con gái chơi bời
qua đường. Cô ta yêu Diệp Trì, tôi có thể nhìn ra điều đó. Có lẽ như vậy bọn
tôi đều sẽ đạt được mục đích!”

Lục Nghiêm cảm thấy hơi sốc: Cậu định làm cái gì?”

Hứa Minh Chương cười nhạt, vẻ mặt chua xót: “Tôi có
thể làm gì chứ? Yên tâm, tôi chỉ muốn đòi lại Thời Tiêu của tôi mà thôi, những
chuyện khác chẳng liên quan gì đến tôi hết!”

Thứ hai, Thời Tiêu không đi làm. Thời Tiêu vốn muốn
đi, cũng là lấy cớ tránh Diệp Trì, nhưng Diệp Trì không chịu, tự ý gọi điện xin
nghỉ giúp cô, đã vậy chẳng xin nghỉ một ngày mà xin nghỉ hẳn một tuần.

Thời Tiêu không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng cơm
anh ta nấu vẫn cứ phải ăn, nếu không ăn anh ta cũng sẽ nghĩ đủ cách ép cô ăn,
như thế thật chán chết!

Thời Tiêu vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu nhưng dạ dày
đã ổn hơn nhiều. Cô nằm ườn trên ghế sô pha, đắp một cái chăn mỏng trên người,
mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếng tivi ồn ào dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Cô thất thần nhìn nhưng không biết đang nhìn cái gì, nghĩ cái gì? Diệp Trì nhìn
theo ánh mắt của cô, hôm nay thời tiết thực sự rất đẹp, trên bầu trời cao trong
xanh được tô điểm mấy đám mây trắng bông lững lờ trôi. Từ góc nhìn của Diệp Trì
còn có thể nhìn thấy dòng xe cộ tấp nập ở bên dưới.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Diệp Trì
định thần lại, hướng ánh mắt vào Thời Tiêu. Điện thoại đổ chuông mấy tiếng,
Thời Tiêu mới chậm rãi cúi đầu nhìn, sau đó hơi ngẩn ra, nhưng không nghe, chỉ
dán chặt mắt vào màn hình.

Diệp Trì nhíu mày, đứng dậy lại gần, cầm điện thoại
lên lướt qua, ánh mắt chợt sa sầm, ngồi xuống bên cạnh Thời Tiêu, nhìn cô dường
như đang dò xét, lại có chút như đang suy đoán: “Hứa Minh Chương, có nghe
không?”

Thời Tiêu chợt thấy hốt hoảng, dù gì kí ức lần trước
vẫn còn quá rõ rệt. Đó mới chỉ là anh ta suy đoán rằng cô với Hứa Minh Chương

là người tình cũ, lần này... Trong mắt Thời Tiêu thấy rõ sự sợ hãi khiến Diệp
Trì lại lần nữa vô cùng hối hận thấy mình đúng là điên rồi. Hứa Minh Chương,
nhìn thấy ba chữ này, Diệp Trì chợt phát hiện ra bản thân mình vẫn có một ngọn
lửa không thể trấn áp ở trong lòng. Nhất là khi anh nhìn thấy phản ứng của Thời
Tiêu, cho dù thế nào, Hứa Minh Chương hiện giờ ảnh hưởng lớn nhất đến cô, điều
này khiến Diệp Trì không khỏi khó chịu. Thời Tiêu cắn chặt môi, nhìn anh chằm
chằm, người co rúm lại, giống hệt như một con mèo nhỏ hoảng sợ, khiến ai nhìn
cũng phải thấy động lòng thương.

Diệp Trì bỗng thấy mềm lòng, khẽ thở dài rồi tắt máy
luôn, sau đó ném điện thoại lên thảm: “Mai anh đổi số cho em. Tiêu Tiêu, nghe
lời anh đừng gặp lại hắn, đừng nhớ hắn cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở ấm nóng,
nhè nhẹ phả vào mũi cô, mang theo mùi thuốc lá thơm thơm lướt qua bờ môi cô,
mặt cô, rồi ra sau tai cô, tiếng thì thầm vang lên: “Đừng nhớ tới hắn, em là
Tiêu Tiêu của anh, em là của anh...”

Đầu lưỡi đưa vào trong lỗ tai cô, luồn lách như một
con rắn. Thời Tiêu rùng mình, lấy tay chống vào ngực Diệp Trì, đẩy anh ta ra.
Vì cô đẩy quá mạnh, Diệp Trì lại không đề phòng nên bị hất ngã ngửa ra đất,
trông khá là thê thảm.

Thời Tiêu chớp chớp mắt, vội vàng cúi gằm mặt xuống,
không dám nhìn anh, vẻ e dè như một chú chim nhỏ.

Mặt Diệp Trì chợt sa sầm mặt xuống, nhưng nhìn thấy vẻ
sợ hãi của Thời Tiêu, anh lại không khỏi phì cười. Mình đáng sợ đến thế sao?
Nghĩ kĩ lại thì hôm ấy anh chỉ ép buộc cô có một lần mà thôi, chẳng lẽ cả đời
này sẽ không được đụng vào cô nữa?

Tối hôm qua Thời Tiêu đã như vậy rồi, nằm trên giường
mà cố tình nằm cách xa anh ra, nằm sát ra mé giường, đến mức suýt nữa rơi từ
trên giường xuống đất. Chẳng qua chỉ là một cái giường, thế mà ở giữa còn bị cô
ngăn đôi, khoảng cách đủ đến cả tấc, chẳng ai chạm vào ai cả.

Diệp Trì lúc ấy dở khóc dở cười, nhưng Diệp Trì là ai
chứ? Mặc dù trong lòng muốn dỗ dành cô, muốn thuận theo cô nhưng dù gì cũng có
giới hạn. Vợ chồng ngủ chung trên một cái giường mà nằm cách xa nhau như vậy
đâu có được?

Hơn nữa Diệp Trì lại có thói quen ôm Thời Tiêu đi ngủ,
cảm giác mềm mại và dễ chịu khó nói thành lời. Đợt mới kết hôn hai người vì
chuyện này mà cãi cọ không ít, Thời Tiêu thường có thói quen ôm gối đi ngủ,
nhưng Diệp Trì cứ một mực đòi ôm cô, kiểu ôm gọn lỏn trong lòng, một tay đặt
dưới cổ Thời Tiêu, một tay ôm vào eo cô, kẹp chặt hai chân cô trong chân mình,
ôm chặt như nhện ôm trứng.

Thời Tiêu gần như chẳng thể động đậy, đương nhiên cô
thấy rất khó chịu, nhiều lần phản kháng mà không được. Cuối cùng Diệp Trì liền
nhét cái gối vào lòng cô, còn mình thì vẫn ôm vợ chặt cứng như thế. Vậy là Thời

Tiêu có phản kháng cũng chẳng ăn thua.

Cứ như vậy một thời gian dài, cuối cùng Thời Tiêu cũng
bắt đầu quen, nhất là trong khoảng thời gian vào giữa thu, trời chuyển lạnh,
ngủ trong vòng tay của Diệp Trì lại vô cùng ấm áp và an toàn.

Diệp Trì có thể tạm thời không động đến cô, bởi vì cô
vẫn phản kháng và vì cô vẫn hận ở trong lòng, bởi thế mà cô làm mình làm mẩy.
Diệp Trì có thể tạm thời thuận theo cô, nhưng muốn phân chia cái giường ngủ á,
đừng hòng! Diệp Trì chẳng nói nửa lời, vươn tay ra ôm chặt lấy Thời Tiêu.

Thời Tiêu vẫn vùng vẫy như một con trâu điên. Được
thôi, Diệp Trì đã có cách trị cô. Anh cúi đầu, đè chặt môi mình vào môi cô,
trước khi cô kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi anh đã đi vào trong. Thời Tiêu có
bực mình thế nào cũng không nhẫn tâm cắn, cô thật sự không dám, đành phải để
Diệp Trì muốn làm gì thì làm. Diệp Trì hài lòng thả cô ra, còn thì thầm vào tai
cô đe dọa: “Em mà còn động đậy nữa là anh không kiềm chế được đâu đấy!”

Tay Diệp Trì trượt xuống dưới, ôm lấy eo cô kéo lại
gần mình. Thời Tiêu nằm yên không dám động đậy. Diệp Trì khẽ cười đắc chí, mở
miệng chọc tức: “Em vùng vẫy đi nhóc con, chẳng phải em muốn làm mình làm mẩy
với anh sao, sao không vùng vẫy nữa đi!”

Thời Tiêu ức chế nhưng vẫn không dám động đậy, bởi cô
biết rõ Diệp Trì, anh ta mà kiềm chế được bản thân không động đến cô thì đã là
thánh nhân rồi, mình mà còn chọc giận anh ta nữa thì hậu quả thật khó lường. Vì
vậy mới nói con người anh ta cực kì nham hiểm.

Diệp Trì nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sắc mặt thay đổi
liên tục, rồi đột nhiên lao vào cô như một con báo vồ mồi, đè chặt Thời Tiêu
xuống dưới, hôn lên môi cô lần nữa, tay cũng lần xuống dưới, luồn vào trong áo,
nhẹ nhàng vuốt ve làn da ở eo Thời Tiêu, rồi tiếp tục trượt xuống, trượt xuống
nữa...

Thời Tiêu tức điên lên, phát hiện ra ý đồ của anh ta
liền bắt đầu phản ứng dữ dội, hai chân kẹp chặt lại, nhất quyết không để Diệp
Trì đi vào “ranh giới”. Thế nhưng Diệp Trì lại thuộc lòng tất cả những điểm
nhạy cảm trên người cô. Nếu Diệp Trì mà đã muốn trị cô, Thời Tiêu chưa bao giờ
là đối thủ của anh, chẳng mấy chốc cô đã đầu hàng để anh đạt được mục đích.
Những ngón tay thon dài lần vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi trượt xuống
cái cổ trắng ngần, cảm giác nhồn nhột như kiến bò rất khó diễn tả.

Thời Tiêu không kiểm soát được những phản ứng của cơ
thể, miệng rên lên khe khẽ, Diệp Trì hôn men theo cổ xuống bên dưới cơ thể cô..

Sau khi bị kích thích, toàn thân Thời Tiêu như nổi gai
ốc, mặt đỏ bừng lên nhưng đôi mắt vẫn khép chặt. Diệp Trì gian ác bắt đầu tách
hai chân cô ra, ghé vào tai cô thì thầm: “Có dễ chịu không? Chồng em đã hầu hạ
em như thế rồi... Vợ à, em tha thứ cho anh một lần có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận