Bệnh viện.
Lâm Vy nhìn thấy Hứa Như và Lý Thế Nhiên tới cùng nhau thì có chút bất ngờ.
“Tiểu Như, ngài Lý.”
“Mẹ, con cùng bác sĩ Lý đưa mẹ về nhà.” Hứa Như tới đỡ Lâm Vy.
“Mẹ không sao, hôm nay bác sĩ kê đơn thuốc, sau này đến kiểm tra định kỳ là được.”
Tới cổng bệnh viện, Lý Thế Nhiên lịch lãm giữ cửa xe, anh tự mình lái xe, vừa rồi tài xế đã rời đi.
Lâm Vy nhìn Lý Thế Nhiên, cười nói: “Thế Nhiên, hôm nay làm phiền cậu tới đón tôi.”
“Bà Lâm không cần khách sáo.” Lý Thế Nhiên lễ phép nói.
Trên đường đi Hứa Như bàn giao công việc đấu thầu hôm nay với Lâm Vy, đối với việc mảnh đất Bắc Gia Loan rơi vào tay Chu Thị quả thật là đáng tiếc.
Bởi vì có đối thủ Lý Thị này, thật ra thì Lâm Vy cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng bây giờ ngang nhiên bị Chu Thị cướp đi, hơn nữa còn giá cao như vậy, quả thực là bất ngờ.
“Chu Thị giá cả cao hư ảo, chúng ta đấu thầu nữa thì không đáng.” Hứa Như phân tích một cách lý trí.
“Ừm, con đứa bé này, thật là thông minh.”
Hứa Như mỉm cười, thực ra đôi khi làm việc bên cạnh Lý Thế Nhiên đều là anh dạy cho cô.
Hai ngày sau, bệnh viện.
Hứa Như được phân công trực ban ngày, Khoa thần kinh từ trước đến nay luôn có rất nhiều bệnh nhân, bận rộn cả ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Chạng vạng tối, Bạch Sơn xuống máy bay liền lập tức tới bệnh viện theo dõi tình trạng của bệnh nhân, khi rời khỏi phòng bệnh, Bạch Sơn gọi Hứa Như đến phòng làm việc.
“Ngày mai tại Bắc Thành có một cuộc họp trao đổi thần kinh học, em đi cùng thầy.”
“Giáo sư, em...!em có thể chứ?” Hứa Như hơi kích động.
“Sao vậy? Em còn chưa tin ánh mắt của thầy?” Trên mặt Bạch Sơn có ý cười: “Thầy nói có thể thì dĩ nhiên là có thể.”
“Cảm ơn giáo sư.” Hứa Như nặng nề gật đầu, nghe Bạch Sơn dặn dò phải chuẩn bị cái gì, cô ghi lại từng thứ một.
Trực ban xong đã gần tám giờ, Hôm nay Lăng Diệu cũng ở bệnh viện, hai người hẹn nhau cùng rời đi.
Lăng Diệu vội vàng đi tới: “Hứa Như, giúp tớ một chuyện...”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tớ muốn về nhà họ Lăng một chuyến nhưng lại có một bệnh nhân đêm nay tớ phải theo dõi, cậu có thể giúp tớ trông coi một lúc được không?”
Việc này tất nhiên là Hứa Như không có vấn đề gì: “Cậu có việc thì về đi, tớ ở đây theo dõi giúp cậu.”
Hứa Như bỏ túi xách xuống, đi tới phòng phẫu thuật lồng ngực ở bên cạnh.
Còn chưa kịp ăn gì, Hứa Như định gọi đồ ăn ở ngoài, bỗng nhiên một tiếng nói hốt hoảng vang lên bên ngoài: “Bác sĩ Lăng...!bệnh nhân xuất hiện tình trạng co giật...”
Giọng nói của Chu Nhiễm khi nhìn thấy Hứa Như thì im bặt lại.
Hứa Như nhìn thấy cô ta cũng có chút bất ngờ, cô biết Chu Nhiễm bị điều đến khoa khác nhưng cũng không biết chính là Khoa phẫu thuật lồng ngực.
“Bệnh nhân ở giường nào?” Hứa Như rất nhanh liền hoàn hồn.
“Giường ba mươi hai.”
Hứa Như lập tức đi tới, Chu Nhiễm đi theo bên cạnh cô ta.
Sau khi đọc bệnh án của bệnh nhân, Hứa Như kiểm tra tình trạng bệnh nhân, là chứng động kinh dẫn tới tình trạng co giật.
Cô dặn dò Chu Nhiễm: “Chuẩn bị thuốc chống sốc.”
“A...!a.” Chu Nhiễm căng thẳng đáp lại.
Quay trở lại rất nhanh, Hứa Như vừa mở bao bì ra thì vẻ mặt lập tức nổi giận.
“Y tá Chu, đây không phải thuốc chống sốc.”
“A!” Chu Nhiễm càng thêm hoảng loạn, nhìn nhãn tiếng Anh trên bao bì, có chút ảo não.
“Chờ đây để tôi đi.” Hứa Như đã tự mình đi ra ngoài.
Sau khi bệnh nhân được tiêm thuốc chống sốc, các triệu chứng co giật giảm dần, thậm chí ngừng hẳn.
Hứa Như đã ghi tình trạng cụ thể vào bệnh án.
Việc điều trị tiếp theo vẫn phải giao cho y sĩ trưởng.
“Hứa Như, sao anh ta không có phản ứng?” Chu Nhiễm lo âu nhìn người bệnh, sau khi tiêm thuốc hình như sắc mặt bệnh nhân càng thêm trầm trọng, hơn nữa là hôn mê bất tỉnh.
“Thuốc phát huy hiệu quả có tác dụng thôi miên, ngày mai báo cáo nhanh tình trạng này cho bác sĩ, đêm nay anh ta sẽ không co giật nữa.” Hứa Như nhắn nhủ.
“Vậy chẳng may tái phát làm thế nào...” Chu Nhiễm rất mất bình tĩnh.
Cô ta hoàn toàn không biết xử lý những tình huống như thế này.
“Xem tình huống cụ thể.”
Hứa Như bất đắc dĩ lắc đầu, trở về phòng làm việc.
Khi rời khỏi bệnh viện, Hứa Như nhận được điện thoại của Lý Thế Nhiên.
“Tôi đang ở cổng bệnh viện.”
“Em đang đi ra, anh chờ một lát nha.”
Tâm trạng vốn dĩ không tốt lắm do Chu Nhiễm vì Lý Thế Nhiên đến mà tốt hơn nhiều.
Chỉ là vừa đi vào thang máy thì Chu Nhiễm cũng đúng lúc muốn rời đi.
Đối với việc vừa rồi Chu Nhiễm lấy nhầm thuốc, Hứa Như rất tức giận.
Tính tình cẩu thả như thế sao có thể ở lại bệnh viện?
Lần này là cô cảnh giác phát hiện Chu Nhiễm lấy nhầm thuốc, nhưng lần tiếp theo nếu không chú ý thì người bị hại chính là bệnh nhân.
Hai người ai cũng đều không nói gì, cho đến khi cửa thang máy mở ra Chu Nhiễm mới gọi Hứa Như.
“Cô và Thế Nhiên ở bên nhau?”
Trên thực tế là biết rõ nhưng chính là muốn có một câu trả lời.
“Đúng vậy, cô Chu.” Giọng điệu Hứa Như thản nhiên.
“Cô ở bên cạnh Thế Nhiên thì đối với sự nghiệp của anh ấy hoàn toàn không có sự trợ giúp chút nào.”
Hứa Như nhíu mày, cô không nghĩ rằng với năng lực của Lý Thế Nhiên, anh còn cần dựa vào phụ nữ trợ giúp.
“Cho nên?”
“Cô thức thời thì chia tay với Thế Nhiên đi, cô sẽ hại anh ấy.”
Hứa Như mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô của Chu Nhiễm, có làm ra vẻ như thế nào thì cô ta cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi.
Nói những lời này ra cũng thực sự không có sức thuyết phục.
Tuy nhiên Chu Thị vừa mới giành được mảnh đất ở Bắc Gia Loan với giá một nghìn năm trăm tỷ đồng, có lẽ thực lực Chu Thị đủ hùng hậu.
Chu Nhiễm là em gái Chu Thâm, nếu như có nhà họ Chu ủng hộ thì Lý Thế Nhiên trên thương trường quả thật là như hổ thêm cánh.
“Hứa Như, cô cũng hi vọng Lý Thế Nhiên tốt đẹp, không phải sao?”
“Anh ấy hiện tại cũng rất tốt, hơn nữa con đường tương lai của anh ấy cô thật sự hiểu rõ sao?” Giọng điệu của Hứa Như trở nên lạnh lùng hơn.
Cô biết là Lý Thế Nhiên không có ý định ở lại Lý Thị.
Chuyện sau này đâu ai biết được?
Chu Nhiễm nghẹn họng, nhất thời không nói ra lời.
Sau này… chắc chắn là Lý Thế Nhiên sẽ tiếp tục tiếp nhận Lý Thị.
Khi lấy lại tinh thần thì Hứa Như đã đi xa từ lâu rồi.
Có một chiếc ô tô màu đen đậu ở cổng, là Lý Thế Nhiên.
Chu Nhiễm nhìn Hứa Như lên xe, mũi chua xót.
Cô ta luôn luôn muốn từ bỏ, nhưng trong lòng chính là có những suy nghĩ cố chấp.
Đêm nay Lăng Diệu không quay về ký túc xá, Hứa Như định trở về nhà họ Lâm, ngày mai sẽ đi theo giáo sư Bạch đến Bắc Thành, cô cần thu dọn chút hành lý.
Việc này cô cũng nói với Lý Thế Nhiên.
“Mộ Gia Loan đã qua, ngày mai tôi cũng sẽ đến Bắc Thành.” Lý Thế Nhiên lại nói.
“Cái gì?” Hứa Như bất ngờ.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô và giáo sư Bạch chính là tham gia hội nghị trao đổi về thần kinh học, Lý Thế Nhiên là giáo sư lừng lẫy nổi tiếng Khoa thần kinh, chắc chắn cũng sẽ có mặt.
Cái đùi ngay bên cạnh cô...
“Vậy ngày mai chúng ta đi cùng nhau sao?” Bỗng nhiên Hứa Như trở nên rất mong chờ.
Lý Thế Nhiên cong đôi môi mỏng: “Em muốn thì có thể.”
Thật ra thì Lý Thế Nhiên vốn sắp xếp máy bay tư nhân, nhưng nếu Hứa Như cũng đi thì định đặt chuyến bay cùng giờ với Hứa Như.
Cô vốn ngồi khoang phổ thông, nhưng Lý Thế Nhiên ở khoang hạng nhất, còn tiện thể giúp cô nâng cấp khoang.
Mà giáo sư Bạch thì ở ngay trước mặt hai người một hàng.
“Lý Thế Nhiên, học sinh của tôi giao cho cậu.” Bạch Sơn quay đầu nói.
Nhìn hai người mười ngón tay giao nhau, ông ta bùi ngùi, rõ ràng thời gian trước Lý Thế Nhiên còn muốn cưới một người phụ nữ khác, đảo mắt một cái lại cùng Hứa Như như keo như sơn.
Ông ta người lớn tuổi này xem không hiểu..