Hôn Nhân Độc Quyền


Tả Thành mím môi, hình như rất dùng sức, chân mày cũng nhíu lại thật chặt, Tả Thành như vậy, Giang Hạ Sơ vẫn hiểu rõ như trước, bất kể cô không muốn thừa nhận.Hiểu rõ còn có thói quen nói chuyện lạnh như băng của Tả Thanh: "Năm năm, mỗi giờ mỗi phút đều tìm khắp nơi.""Thật sao?" Giang Hạ Sơ ngược lại nhếch môi cười, lành lạnh châm chọc, "Nhưng tôi mỗi giờ mỗi phút đều nhớ phải trốn khỏi anh như thế nào."Cô nhìn vào mắt anh không tránh né chút nào, bướng bỉnh giống như một con nhím bén nhọn, mỗi một chỗ trên người đều châm Tả Thành chỉ vì trái tim anh mềm mại."Hạ Sơ, có thể đừng đối chọi gay gắt như vậy được không?" Người đàn ông vĩnh viễn độc tôn, cương quyết đó, khi ở trước mặt Giang Hạ Sơ lại có chút bất lực như trẻ con."Nếu không thì sao?" Cô ngược lại cười lạnh lùng, "Biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?""Trốn." Một chữ giống như một ngọn lửa bùng lên bất ngờ, từ trong cổ họng thẳng đến trái tim.Nếu muốn đo lường được lòng người, tuyệt đối có thể lấy Tả Thành vì lúc này anh ghét cay ghét đắng vì đã đo lường được."Anh vẫn giống như trước đây." Con ngươi đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo mà ác liệt, "Tôi sẽ không bao giờ để anh tuỳ ý nắm trong tay nữa."Trong mắt Tả Thành, giữa đầu lông mày hoàn toàn lạnh lẽo, những gì đọng lại trong mắt chỉ là không thể làm gì, từng chữ nặn ra giữa kẽ răng: "Chỉ cần Tả Thành anh còn sống ngày nào, em còn muốn rời khỏi anh, đừng vọng tưởng!""Vậy là anh muốn giam giữ tôi một lần nữa sao? Lần này lại là bao lâu? Cả đời?" Giang Hạ Sơ vẫn bình tĩnh như trước, cứ cười như vậy, cười đến gượng ép, cười đến đâm vào mắt người khác."Nếu như có thể mà nói, cứ cả đời như vậy đi." Anh đưa tay dùng tất cả sức lực ôm cô vào lòng, giam cầm thật chặt, lông mi thật dài khẽ rủ xuống, che đi tất cả đau khổ chỉ vì một người của Tả Thành.Giang Hạ Sơ không giãy giụa, trong chóp mũi là mùi vị cô từng quen thuộc, tim lạnh tận xương, lời nói cũng lạnh: "Trừ phi tôi chết.""Cho dù chết, em cũng chỉ là người phụ nữ của Tả Thành anh."Tả Thành chính là một người như vậy, trên thế giới này anh chưa từng thoả hiệp, không có suy nghĩ không chiếm được những gì mình ra lệnh, anh có thể dùng cách thức cực đoan, không quan tâm hành hạ lẫn nhau cũng không chịu buông tay."Vậy anh hãy mang theo thi thể của tôi trở về đi." Lời nói nhẹ nhàng tràn đầy kiên cường lẩn quẩn bên tai Tả Thành, khóe môi nâng lên đường cong cương quyết.Bàn tay đang vòng quanh sau lưng Giang Hạ Sơ chuyển qua cổ tay cô, anh buộc chặt, rất dùng sức, dường như có tiếng khớp xương vang lên, cách ra một khoảng cách vừa phải.

Giọng nói nho nhỏ, khắc nghiệt của Tả Thành vang lên: "Không ai có thể uy hiếp anh." Trừ Giang Hạ Sơ, cõi đời này sợ rằng không có người nào có thể làm anh đau, nhưng anh cho Giang Hạ Sơ có được quyền lợi như vậy, lại vui vẻ chịu đựng.Cô cười lạnh nhạt, gần như không thể nhận ra lúm đồng tiền ngay khoé miệng, chỉ có một đường cong châm chọc như có như không: "Tôi hiểu rõ." Cô đến gần, ghé sát vào vành tai Tả Thành, giọng nói trong veo và gợn sóng đúng là một kiểu hàn liệt khác, "Chỉ là, anh không biết một người không quan tâm đến sống chết, một khi ngoan tuyệt đứng lên sẽ khủng bố đến mức nào đâu."Nếu bàn đến ngoan tuyệt, quả thật Tả Thành cũng đành phải ở thế hạ phong.

Người phụ nữ này, đối với người khác thì vô cùng tình cảm, còn đối với anh lại vô cùng độc ác.Đôi con ngươi nhiễm mực bị một loại gọi là hoảng sợ mạnh mẽ đâm tới, một tiếng, trầm mà tối nghĩa, từng chữ từng chữ giống như hun qua khói: "Hạ Sơ, đừng thử lấy tính mạng của em để làm lợi thế." Nhìn vào con ngươi lạnh lùng như băng của cô, "Anh cá là không dậy nổi, vì em không đánh cuộc được.""Anh có thể thử xem.""Đừng mơ tưởng!"Nếu như, một người bất chấp tất cả, một người lại kinh thường ngoảnh lại nhìn, hai loại người chấp nhất nhất định sẽ tổn thương, biết rõ kết quả nhưng không cách nào chạy trốn.Trong mắt của anh có bá đạo huỷ thiên diệt địa (thiêu rụi tất cả), trong mắt cô có kiên quyết thà làm ngọc vỡ, thì ra là bọn họ đều giống nhau như vậy —— đều bướng bỉnh như nhau."Bây giờ có thể buông tay được chưa, ông Tả?" Giọng điệu xa cách lạnh lẽo của Giang Hạ Sơ vang lên.Ông Tả.

.

.

.

.

.Thì ra là khoảng cách của bọn họ lại cách nhau rất xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui