Tư Dật lập tức chau mày.
Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi.
"Tạ Đô, tất cả những người có mặt ở đây đều điều tra hết cho tôi."
Tiêu Nhã nhìn cô ta mà cười đắc ý.
Cũng may Tư Dật thông minh, hiểu rõ những gì cô muốn.
"Còn em...."
Nói đến đây, Tư Dật lại đặt mắt nhìn Tiêu Nhã.
Còn cô thì sao? Ngập ngừng thế này là ý gì đây? Không....không lẽ muốn điều tra cả cô sao???
"Về nhà với anh"
Về nhà?Ủa? Thế là xong rồi? Không....nghi ngờ gì cô?
Tiêu Nhã mặt ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt của cô liền búng vào trán một cái rõ đau rồi cười lên.
"Em nhìn anh cái gì? Bộ em không đi ngủ à?"
Bây giờ cô mới nhớ ra.
Hắn và cô....cưới nhau cũng vì yêu mà....Cũng tại trước khi trùng sinh dáng vẻ độc ác của hắn làm cô ám ảnh quá rồi.
Nếu như cô không trùng sinh.....thì khi cô chết liệu hắn có hối hận không? Tiêu Nhã chỉ cười nhạt, khổ tâm thật, rõ ràng biết đáp án là không mà vẫn cứ tự hỏi.
Cô đúng là con ngốc, thứ máu lạnh và tàn nhẫn như hắn đến phút cuối cô mới nhận ra...
"Ừ, đi thôi"
Tiêu Nhã cố dẹp mọi suy nghĩ sang một bên, chuyện trước mắt là phải trả thù.
Hôm nay chắc cô hoảng sợ lắm, hắn nghĩ thế nên cũng không nói gì nhiều, im lặng cùng cô ra về.
- --------------
Trên đường đi về, cả hai không nói lấy một lời, Tư Dật vươn tay muốn ôm lấy cô nhưng cô lại theo phản xạ mà tránh né.
Hắn dường như cảm thấy giữa hai người như có một bức tường vô hình, cảm thấy dường như cô đang lạnh nhạt với hắn.
Chiếc xe dừng lại trước cổng.
Cánh cổng to lớn được bao bọc bởi đám dây leo nở màu hoa sặc sỡ, tựa như đang chào đón cô trở về nhà.
Nhưng cái từ "nhà" này lại khiến cô thấy kinh tởm!
"Đến nhà rồi"
Tư Dật mở cửa xe cho cô, sự ga lăng của hắn cô không muốn nhận, chỉ là giả dối!
"Ừ, em tự xuống được"
Hai người bước vào trong nhà.
Khung cảnh quen thuộc khiến cô lại nhớ đến những ngày tháng kinh hoàng đó, từ đồ nội thất, bố cục căn nhà, đếnnhững người hầu không đáng nhắc đến, tất cả dường như là một nỗi ám ảnh với cô.
Tiêu Nhã bước lên lầu, hắn cũng đi theo.
Cô muốn đóng cửa để hắn ở ngoài ai ngờ hắn lại chặn cánh cửa.
Đôi mày bất giác chau lại, giọng nói trầm trầm vang lên.
"Chúng ta đã là vợ chồng rồi, không phải em nên cho anh vào cùng sao?"
Ha, là vợ chồng cơ đấy, nếu người hôm nay ngủ với Lăng Mặc là cô thì thử xem lời này hắn có nói nổi hay không!
Tiêu Nhã thờ dài một tiếng rồi mặt đối mặt với Tư Dật.
"Em muốn thay đồ, anh đợi chút đi"
Nói rồi cô đóng sầm cánh cửa lại.
Tư Dật có chút khó chịu nhưng cũng đành ở ngoài.
*Róc rách róc rách
Tiêu Nhã thay đồ rồi bước vào phòng tắm, làn nước mắt lạnh từ từ chảy khắp người cô, cô nhắm nghiền mắt, cả thân thể như run rẩy.
Không biết tại sao nhưng nước mắt của cô lại hòa vào nước, chảy dọc khắp thân thể.
Cảnh tượng đẫm máu lúc cô tự sát lại tái hiện, cứ như bị ám ảnh, mùi máu không biết ở đâu lại xộc vào mũi cô.
Dòng nước mát lạnh cũng từ từ chuyển hóa thành màu đỏ.
Tiêu Nhã sợ hãi, cô hét lên.
"Aaaaaaaaa"
Tư Dật ở bên ngoài nghe tiếng hét của cô liền lập tức xông vào.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, cô sợ hãi không dám nhìn, miệng chỉ liên hồi nói những lời kì lạ.
"Đừng....đừng có qua đây....tôi xin anh.....đừng....hức....."
Không lẽ cô cứ thế mà bị nhìn sao? Cảnh tượng ân ái của cô và Lăng Mặc bỗng dưng liên tục xuất hiện.
Cô vừa run rẩy vừa co ro lại một góc như kẻ bệnh.
"Không....anh nhắm mắt rồi....em đừng sợ!"
Tiêu Nhã từ từ mở mắt, quả thật...hắn đã nhắm mắt, trên tay còn cầm chiếc khăn bông.
Nếu không phải trùng sinh thì cô đã rung động trước việc làm của hắn rồi nhưng không, lần này cô sẽ không để mình bị lừa nữa.
Trong lúc đang nghĩ ngợi cũng không để ý từ lúc nào mà hắn đã quấn khăn khắp người cô.
Tiêu Nhã chỉ im lặng.
Hắn mở mắt nhìn đường rồi bế cô ra giường.
Vừa mới đặt xuống, tay hắn cũng lấy chăn đắp lên người cô ngay.
"Nếu em không muốn, anh sẽ không chạm"
Nói những lời ngọt ngào này muốn dụ ai chứ? Tiêu Nhã cười nhạt.
"Chẳng phải chúng ta là vợ chồng nên việc chạm vào em cũng là 'nghĩa vụ vợ chồng' hay sao?"
Cố Tư Dật cũng không biết mình đã làm sai cái gì mà khiến cô lạnh nhạt với mình đến vậy, hắn im lặng một hồi rồi mới nói.
"Xin lỗi, anh chỉ muốn tôn trọng em.
Nếu em 'muốn' thì anh có thể làm".