Bởi vì thời gian sắp tới không cần phải làm gì thế nên Diệp Liên Tuyết tự thưởng cho mình một ngày lười biếng.
Huống hồ gì khuya hôm qua sau khi gặp ác mộng, cô lại còn cùng Quách Thừa Tuyên hồ nháo thêm một trận, bây giờ có muốn dậy sớm cũng không có sức để mà dậy nổi nữa.
Mặt trởi lên cao, nắng chiếu rọi vào trong gian phòng với gam màu trung tính đơn giản, chiếu đến nơi cô đang nằm ngủ.
Diêp Liên Tuyết khẽ động, nắng chói mắt khiến cho cô không có cách nào ngủ nổi nữa.
Haiz, có muốn lười biếng e là cũng không được mà.
Cô thức dậy, cảm giác đầu tiên chính là không muốn rời khỏi giường.
Hay nói một cách chính xác hơn chính là cô không dám đối mặt với Quách Thừa Tuyên ra lảm sao nữa.
Chuyện xảy ra vào khuya ngày hôm qua chính là chuyện mà cô chưa từng ngờ đến, và cô cũng chắc mẩm rằng Quách Thừa Tuyên cũng chẳng có sự chuẩn bị hay toan tính gì đâu.
Nhưng quan trọng là hai người đã hôn nhau, một cách cuồng nhiệt, trừ bỏ đi tất cả những điều tiên quyết để dẫn đến giai đoạn này.
Diệp Liên Tuyết cảm thấy bản thân mình thực sự là chẳng có tiền đồ chút nào, thật sự là quá dễ dụ dỗ.
Nhưng nụ hôn vào khuya hôm qua thực sự đã khiến cho cô phải suy nghĩ lại, không chỉ về mối quan hệ của hai người mà còn cả chính bản thân mình.
Cô suy nghĩ mình có nên tin tưởng vào Quách Thừa Tuyên hay không? Sẽ cùng hắn xây dựng một mối quan hệ vững chắc hay chỉ dừng lại ở lần gần gũi này.
Cô mở cửa đi ra ngoài, Quách Thừa Tuyên đang ngồi ở trên sofa, trên đùi hắn đặt máy tính xách tay, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Diệp Liên Tuyết không nghĩ ngợi gì nhiều, Quách Thừa Tuyên vốn luôn như thế, huống hồ gì tính chất công việc của hắn cũng thực sự rất đỗi nghiêm trọng.
“Diệp Liên Tuyết!”
Hắn đột ngột gọi tên cô khiến cho cô giật mình.
Đứng ở trong bếp rót một cốc nước, cô nhìn hắn, lại thấy vẻ mặt của hắn thực sự có gì đó không đúng lắm.
“Lại đây!” - Hắn gọi cô đến, không biết là vì chuyện gì.
Chiếc ghế sofa này vừa tối ngày hôm qua đã tạo cho hai người họ một thứ kỉ niệm khó quên, Diệp Liên Tuyết đến bây giờ nghĩ lại cũng còn thực sự rất ngại ngùng.
Cô tiến đến bên cạnh Quách Thừa Tuyên, gạt bỏ mọi suy nghĩ đen tối trong đầu, tròn mắt nhìn hắn.
Hắn chẳng nói gì, chỉ đưa chiếc máy tính trên đùi cho cô.
Diệp Liên Tuyết không biết ý của hắn là sao, nhưng trong lòng cô đột nhiên lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nó rõ ràng hơn bao giờ hết, thậm chí vô duyên vô cớ còn khiến cho cô cảm thấy sợ sệt hơn cả giấc mơ kinh khủng vào đêm hôm qua.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, đón lấy chiếc máy tính xách tay từ chỗ hắn để rồi bàng hoàng khi trông thấy những gì đang hiện lên trên màn hình.
Cô run rẩy, những gì cô đang sợ hãi trong lòng thực sự không chỉ đơn thuần là một thứ cảm giác, nó đã trở thành sự thật, một cách bất ngờ và sớm hơn cô tưởng.
Diệp Liên Tuyết ngây người, cô nhìn bức ảnh kia, bức ảnh được chụp vào cái đêm hôm đấy, cái đêm mà cô sợ hãi nhất trần đời này.
Trong bức ảnh đấy, rõ ràng không ai khác chính là cô, cô không có cách nào chối bỏ được, nhưng cô trong bức ảnh này lạ lắm, đến nỗi ngay chính bản thân mình cũng không có cách nào nhận ra được đó là mình.
Phải! Giấc mộng đen tối của cô đã biến thành sự thật, những kí ức kinh khủng vào cái đêm năm cô mười tám tuổi bây giờ đã trở lại, vẫn như năm đấy, nó trút cạn sức lực của cô, khiến cho đầu óc cô phải ngừng trệ, không biết phải làm cách gì để cứu vãn lấy nó.
“Chuyện này nếu như cô muốn nói thì tôi sẽ sẵn lòng nghe cô giải thích.”
Rõ ràng là Quách Thừa Tuyên đã có ý tốt muốn nói như vậy, nhưng Diệp Liên Tuyết vào giờ phút hoảng loạn này thực sự nghe không lọt tai nữa.
Cô ngây người ra như phỗng, không một chút động tĩnh, giống như bị bức ảnh đấy làm cho đóng băng rồi trút cạn toàn bộ sinh lực của mình.
Chưa bao giờ Quách Thừa Tuyên trông thấy cô như thế này cả.
Diệp Liên Tuyết mà hắn biết là một người cho dù nguy hiểm có kề cận, có người vác súng đến chĩa thẳng vào đầu, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc vẫn luôn là người có khí thế hiên ngang cùng với sự yêu nghiệt không thay đổi.
Cùng cô trải qua biết bao nhiêu chuyện, nhìn thấy cách cô sắp xếp sự việc chu toàn và hoàn hảo đến nỗi nhiều khi Quách Thừa Tuyên hắn quên mất rằng người ở bên cạnh mình vẫn chỉ là một cô gái bình thường đang ở độ tuổi hai mươi ba.
Cũng vì cái lẽ này, lần này, khi một lần nữa bị cuốn vào một rắc rối lớn nữa, hắn lại cảm thấy cực kì lạ lẫm với Diệp Liên Tuyết hiện tại.
Cô vô lực, đôi mắt trống rỗng chẳng còn đâu là sự chán chường tùy hứng hằng ngày, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hắn còn trông thấy được cô đang run lên.
Diệp Liên Tuyết đang sợ sao? Đây là điều khiến cô lo sợ?
Hắn đưa tay lấy lại chiếc máy tính từ trên đùi cô, từ từ đóng nó lại, không muốn cô nhìn thấy những thứ không hay đang hiện hữu trên màn hình nữa.
Và hắn cần một câu trả lời thích đáng từ cô, cho tất cả những gì xảy ra ngay bây giờ.
Người trong bức ảnh có phải là cô? Người con trai cùng cô thân mật trong bức ảnh ấy rốt cuộc là ai? Ngưởi đó có quan hệ như thế nào với cô? Trước hắn, cô có từng cùng người đàn ông khác thân mật hay không?
Hắn đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra khuya ngày hôm qua, khi hai đôi môi lành lạnh chạm lấy nhau, khi mà hắn suýt chút nữa thì không giữ nổi mình mà gục ngã trước cô.
Không hiểu sao sự việc sáng ngày hôm nay ập xuống hắn giống như một cú tát.
Cú tát này đang cảnh tỉnh hắn đừng hành động quá vội vàng.
Hắn chưa từng hiểu hết về cô kia mà, thậm chí đến một chút về cô hắn cũng không được biết đến.
Hắn có nên tin tưởng cô hay không?
Diệp Liên Tuyết vẫn giữ im lặng.
Điều này giống như là sự ngầm thừa nhận những gì xảy ra trong bức ảnh đấy là sự thật, và nó cũng đả kích đến Quách Thừa Tuyên ghê gớm.
Hắn thậm chí chỉ cần cô từ chối nhận người trong ảnh đó là mình, chỉ cần cô nói rằng mình bị oan, hắn sẽ hoàn toàn tin tưởng cô, giống như cách mà buổi tối ngày hôm qua cô đã không kháng cự nụ hôn của hắn.
Nhưng cô không nói gì cả, đến một câu giải thích cũng không có.
Hắn phải làm sao để cho cô tin tưởng vào mình đây?
Kỷ Thương gửi tin nhắn đến.
Nói một cách chính xác hơn là anh đã gửi tin nhắn đến cô từ sáng sớm nhưng cô lại không nhận được.
Hẳn là anh cũng đang bị chuyện này làm cho phát điên lên rồi.
Diệp Liên Tuyết muốn được tĩnh lặng, cô tắt điện thoại, cả tin nhắn của Kỷ Thương cô cũng không đọc đến, và tất nhiên là cô bỏ ngỏ cả lời hỏi han đầy chân thành của Quách Thừa Tuyên.
Tệ thật! Mọi thứ xảy ra khiến cho cô không có cách nào chống đỡ nổi, nó xảy ra khi mà cô tưởng tượng như mình sắp sửa được sống một cuộc sống không cần lo nghĩ gì nữa rồi.
Không chối bỏ được sự thật này, cũng không có cách nào để đối diện với nó cũng như là cho những người có liên quan một câu giải thích, Diệp Liên Tuyết thực sự chỉ cần yên lặng.
Cô sẽ yên lặng, đến khi nào trời quang mây tạnh, những thứ xấu xa không còn nữa, có được hay không?.