Quách Thừa Tuyên đã trầm mặc rất lâu ở phòng khách, hắn không mở máy tính lên để tiếp tục làm việc bời vì sợ sẽ nhìn thấy bức ảnh kia, hơn nữa hắn cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà làm việc nữa.
Nhưng một điều khác lớn hơn ảnh hưởng đến hắn ngay lúc này chính là thái độ của Diệp Liên Tuyết, nó khiến cho hắn thất vọng ghê gớm.
Nhớ về chuyện tối ngày hôm qua, Quách Thừa Tuyên lại không tự chủ được mà thở hắt ra một hơi dài thườn thượt.
Hắn chưa bao giờ có được sự tín nhiệm của cô cả, dường như là chưa bao giờ.
Hắn tưởng như chuyện tối ngày hôm qua đã khiến cho cô phần nào dám đặt niềm tin vào hắn nhưng hắn đã hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Giống như khi nào hắn gần như có được cô, khi đấy cô sẽ tự để mình rời xa hắn.
“A Tuyết, em có bị làm sao không? Em đang ở chỗ của Quách Thừa Tuyên sao? Cậu ta có nói gì gây ảnh hưởng đến em hay không?”
Cô thở dài thườn thượt nhìn dòng tin nhắn mà Kỷ Thương gửi đến mình, không biết phải nói sao cho vừa nữa.
Bảy năm trước, khi chuyện này xảy ra, cũng là Kỷ Thương là người đã đứng ra bảo vệ cho cô.
Bảy năm trôi qua rồi, anh rời đi rồi lại trở về, ly biệt có đủ nhưng người kia vẫn giống như chưa bao giờ có ý định tha cho cô vậy.
“Em không sao.
Em vẫn ở chỗ của Quách Thừa Tuyên, bây giờ em sắp sửa đi ra ngoài.
Anh có bận không? Bây giờ chúng ta gặp nhau một chút có tiện không?”
Cô gửi tin nhắn hồi âm cho Kỷ Thương, ngần ấy năm trời, cũng là chuyện này, cô vẫn chỉ biết dựa vào mỗi mình anh mà thôi.
“Được! Anh sẽ đến đón em.”
Diệp Liên Tuyết tự hỏi rằng nếu như năm nay Kỷ Thương không quay về, nếu như chuyện này lặp lại mà không có Kỷ Thương ở đây cô sẽ dựa vào ai? Quách Thừa Tuyên sao? Liệu hắn có thể nghe cô giải thích khi chứng cứ trước mặt hắn có khi còn đáng tin hơn là lời nói của cô.
Cuộc sống này cần làm việc gì hay đính chính bất cứ điều gì cũng cần phải có chứng cứ, cô nói suông ra như vậy thì ai tin cô đây? Quách Thừa Tuyên không phải là một tên ngốc sẵn sàng để cho cô dắt mũi mình, cô cũng tự cảm thấy mình không đủ thuyết phục.
Lần nữa rời khỏi phòng, Diệp Liên Tuyết vẫn còn trông thấy hắn đang ngồi ở vị trí cũ.
Hắn vẫn vậy, đôi đầu mày anh tuấn vẫn nhíu chặt, chắc là hắn vẫn còn đang bị chuyện này làm cho không vui nổi.
Cũng phải thôi, phu nhân tương lai của mình bị người khác tung ảnh thân mật với người đàn ông khác, dẫu cho chuyện này có là chuyện xảy ra trong quá khứ đi chăng nữa nhưng cũng chính là đang lừa dối hắn rồi.
Diệp Liên Tuyết sẽ không bao giờ đứng lên bao biện cho hành động của mình.
Người trong ảnh đó đúng là cô, chuyện xảy ra lúc đấy chính là quá khứ của cô, cô sẽ không giải thích gì cả.
Coi như đây là cách ông trời đang trả thù cô đi, khi mà hết lần này đến lần khác cô đều có thể đổi trắng thay đen, chuyện dữ hóa lành.
“Cô đi ra ngoài sao?” - Hắn đột nhiên hỏi, một câu hỏi hết sức dư thừa khi trông thấy cô trang phục chỉnh tề.
Diệp Liên Tuyết gật đầu thay cho câu trả lời, cô toan định rời đi ngay nhưng Quách Thừa Tuyên lại giữ cô ở lại, buộc cô phải đối diện với hắn, trong sự rối bời tâm trí của chính bản thân mình.
“Giải thích cho tôi đi Diệp Liên Tuyết.
Tôi chỉ cần cô giải thích mà thôi.”
Giống như là đang cầu xin, cô nhìn hắn, chỉ thấy trong ánh mắt hắn lúc nhìn cô chỉ toàn là sự thất vọng.
Phải! Hắn đang cực kì thất vọng với sự im lặng của cô.
Và cô bây giờ có đối diện với sự tình này cũng sẽ không bao giờ lên tiếng giải thích.
Nếu việc giải thích bây giờ chẳng thể giải quyết được vấn đề thì cô thà im lặng.
Cô không muốn để cho hắn phải ép buộc bản thân mình tin vào chuyện mà cô muốn nói mà chẳng cần lấy một chút bằng chứng gì.
Nó vốn đâu thể nào thay đổi được sự thất vọng mà hắn đang cảm thấy ở cô.
Đến khi nào mọi chuyện được sáng tỏ, khi đấy cô sẽ không giấu diếm hắn bất kì điều gì.
Chỉ là hiện tại cô không thể nói với hắn bất cứ điều gì được.
Gạt tay hắn ra khỏi tay mình, Diệp Liên Tuyết cố để bản thân mình lạnh nhạt hết sức có thể, cô rời đi, không ngoảnh lại.
Quách Thừa Tuyên đứng yên tại chỗ, hắn hít một hơi thật sâu, cố bình ổn tâm trạng đang rối tung như tơ vò của mình.
Hắn nghĩ rằng mình không nên suy nghĩ về chuyện này nữa, thật sự là không nên nữa, nhưng làm sao đây khi trong lòng hắn trống trải quá! Phải làm sao để hắn có thể chấp nhận được điều này đây?
Diệp Liên Tuyết gặp Kỷ Thương với một tâm trạng được xem là khá ổn định, phần nào khiến cho anh đỡ lo lắng hơn cả.
Vẫn ở quán cà phê cũ, chỗ ngồi cũ, hai người ngồi đối diện nhau, cùng nói về một câu chuyện đã cũ.
“Xem ra anh phải sắp xếp đi xả xui thôi.
Em thấy đó, anh vừa nói ra điều này là nó lại xảy đến ngay lập tức khiến cho ai cũng không thể nào trở tay kịp.”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu, cô cười khổ, nụ cười có phần mệt mỏi hơn thường ngày: “Xem như là trùng hợp đi, thảo nào dạo gần đây em đều cảm thấy có chuyện gì đó không hay sắp sửa xảy đến, không ngờ lại là chuyện này.”
“Mạc Tử Duy đã liên hệ với em chưa? Cậu ta muốn gì ở em mà lại làm ra chuyện này?”
Nhắc đến cái tên Mạc Tử Duy, Kỷ Thương thực sự cảm thấy hối hận bởi vì năm đấy đã tha mạng cho cậu ta để bây giờ cái tên này cứ như âm hồn bất tán, nhất quyết muốn sống chết một mất một còn với đứa em gái bé nhỏ này của anh.
Diệp Liên Tuyết thở dài, chuyện chỉ mới vừa xảy ra trong một buổi sáng này thôi, Mạc Tử Duy chắc cũng chưa có tìm đến cô vội thế.
“Em không muốn biết vì chuyện gì mà anh ta lại làm ra điều này đâu, em thực sự mệt mỏi với những gì đang xảy ra ở hiện tại.
Anh biết đó, bởi vì thân phận của em bây giờ không còn đơn thuần như trước thế nên những gì đang xảy ra mới khiến cho em lo lắng biết nhường nào.”
Kỷ Thương trầm mặc không biết phải nói gì.
Người kia muốn lợi dụng ngay lúc này để tung đòn hiểm đến với Diệp Liên Tuyết chắc chắn không từ được cơ sở này.
Một là muốn hủy hoại cô, một cách dễ dàng hơn so với bảy năm trước, hai là muốn cùng cô đồng quy vu tận, không thể giương mắt nhìn cô sống hạnh phúc hơn.
“Bình tĩnh đi em! Chuyện gì cũng có thể giải quyết nếu như em đủ bình tĩnh để nhìn nhận sáng suốt sự việc.
Anh sẽ giúp em, bằng mọi giá.”
Diệp Liên Tuyết tin tưởng Kỷ Thương.
Trong chuyện này anh là người hiểu rõ nó hơn bất kì ai khác, cô chỉ có thể trông chờ vào chỗ anh mà thôi.
“Nếu như Quách Thừa Tuyên có làm khó em quá thì cứ quay trở về ký túc xá một thời gian đi, đừng cố chấp ở lại, anh nghĩ rằng nếu như đã khó xử thì việc nhìn thấy nhau mỗi ngày sẽ càng khiến cho hai người dần có xích mích hơn thôi.”
Mối quan hệ chỉ vừa mới chập chững những bước đầu tiên bây giờ lại phải ngừng lại, Diệp Liên Tuyết có chút tiếc nuối, nhưng nếu cô không để nó dừng lại ngay lúc này thì chắc chắn mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.
Kỷ Thương nói đúng, cô cần bình tĩnh, khi mọi chuyện nằm trong tầm với, khi đó cô tin rằng Quách Thừa Tuyên vẫn sẽ còn kiên nhẫn nghe cô nói mà thôi.
Chiều hôm ấy, khi cô đang dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị quay về ký túc xá, Quách Thừa Tuyên không có ở nhà, cô cảm thấy nhẹ nhõm biết bao.
Nếu như hắn ở đây, chắc chắn sẽ có nhiều chút khó xử, cứ rời đi bình lặng như thế này có khi lại khiến cho hai người đỡ phải lăn tăn hơn phần nào.
Điện thoại báo tin nhắn đến, cô tiện tay vớ lấy xem, vốn tưởng là của Kỷ Thương nhưng nội dung tin nhắn lại khiến cho Diệp Liên Tuyết phải sững người.
“Đã lâu không gặp, thiên thần của tôi.”.