Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài


Giữa hai người tồn đọng lại một mảnh trầm tư.

Diệp Liên Tuyết nhìn Quách Thừa Tuyên, cô nhìn được trong đôi mắt ưng sâu âm trầm của hắn vằn lên biết bao nhiêu tơ máu, bao nhiêu mệt mỏi cùng với lo lắng.
Chuyện của một mình cô nhưng bây giờ lại hại đến cả hắn cũng không yên ổn được, phải làm sao đây? Cô đã sợ rằng có một ngày mình động tâm trước hắn, khi đấy chắc chắn cô sẽ phải chịu rất nhiều dày vò.

Nhưng bây giờ hắn là người động tâm trước cô, cô cũng chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là bao.
Sớm biết giữa cả hai không thể nào có kết cục tốt đẹp, Diệp Liên Tuyết sẽ chẳng chấp nhận cắm đầu vào mối quan hệ này.

Cô không sợ mình khổ, chỉ sợ rằng bởi vì mình, người khác sẽ phải chịu khổ theo cô.
“Anh mau về ngủ đi, trước khi trời sáng.

Tôi không biết được là anh dùng cách gì để vào đây nhưng cứ ở lại đây không phải là chuyện gì hay ho đâu.

Mau đi đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để những chuyện không đâu ảnh hưởng đến công việc của mình.”
Quách Thừa Tuyên chẳng nói gì cả, khi mà nội tâm của cô gái này quật cường nhiều hơn hắn tưởng tượng.

Hắn biết là Diệp Liên Tuyết không muốn để cho hắn phải phân tâm, không muốn hắn bị cuốn vào câu chuyện lặp lại bảy năm trước, không muốn nhìn cô lúc cô yếu đuối nhất.

Nhưng hắn không có cách nào để mặc cô ở lại một mình cả.


Hắn cần cô, ít nhất thì hắn nhận ra được điều này.

Hắn muốn bảo vệ cô, bằng sự chân thành của hắn.
“Chúng ta đi thôi, không ở đây nữa!”
Cô tròn mắt bất ngờ khi nhìn thấy hắn cực kì tự nhiên quơ lấy chiếc túi của cô, bắt đầu dọn quần áo của mình vào trong đó.

Hắn đang muốn làm gì? Muốn đem cô đi đâu? Muốn bát nháo nơi này thành ra như thế nào khi mà người vẫn luôn luôn dõi theo cô đang rình rập đâu đó ở ngoài kia.
“Nhưng đi đâu? Quách Thừa Tuyên, anh đừng hành động tự tiện!”
Hắn dừng lại, nhìn vào đôi mắt cô, như muốn xoáy sâu vào đấy.

Hắn chẳng nói gì, lại tiếp tục tiến đến và ôm lấy cô vào lòng, dùng thân ảnh to lớn của mình bọc lấy cô.
“Đi về nhà! Nhà của tôi, của em, vùng an toàn của chúng ta.

Em từ chối cũng được nhưng tôi phải đưa em đi thôi.

A Tuyết, em càng đẩy tôi ra xa tôi lại càng muốn đem em ràng buộc bên mình.

Để tôi bảo vệ em đi, đừng chịu đựng bất kì thứ gì một mình nữa, xin em!”
Tình cảm là một chuyện khó đoán, khó nói, cũng chẳng thể hình dung.

Diệp Liên Tuyết lại yên lặng để cho Quách Thừa Tuyên tự mình sắp xếp toàn bộ mọi chuyện.

Nói không rung động thì chính là đang nói dối, cô đang tự trấn an bản thân mình khi hắn năm lần bảy lượt đem sự dịu dàng đấy tấn công vào hàng rào phòng thủ của cô.

Cô sợ rằng cô và hắn bên nhau quá sớm, đây chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
Trời hửng sáng, ánh nắng đầu tiên xé toạc màn đêm, chui ra tạo thành một vết nứt gãy trên bầu trời.

Ánh sáng dần xâm lấn bằng một, hai rồi ba tia sáng để rồi dần dần thay thế trời đêm.

Một ngày trời rồi, cô và hắn chẳng một ai ngủ nổi, đều bị những dằn vặt trong tâm can cuốn lấy, dày vò đến nỗi chết đi sống lại.
Hắn xách theo túi đồ của cô, tay còn lại dắt tay cô rời khỏi căn phòng ký túc xá.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng lách cách của chìa khóa vang lên, đó cũng là lúc không ít người bị hai bọn họ dọa cho sợ đến chấn kinh.


Một người đàn ông lạ xuất hiện tại ký túc xá nữ? Hơn nữa còn công khai ra ngoài khi trời vừa sáng.

Cả hai chẳng làm gì quá phận đâu, nhưng dám chắc chuyện này nếu rơi vào tai của những người có đầu óc nhạy bén đến linh tinh thì đảm bảo đây sẽ là một chủ đề nóng đấy.
“Này anh kia! Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây? Còn em sinh viên kia nữa, tại sao lại có thể dẫn bạn trai về ký túc xá? Thực sự chẳng có một chút tôn ti trật tự gì, sinh viên bây giờ là thế sao?
Là bà cô quản lý ký túc xá với chất giọng to lớn cùng với cách ăn nói khó nghe.

Diệp Liên Tuyết chẳng biết nói gì.

Cô trốn trong chiếc khăn quàng cổ to sụ mà hắn quàng vào cổ mình, cố đem mặt mình giấu đi.
Quách Thừa Tuyên chẳng hề để tâm gì đến mấy lời bàn ra tán vào, những cánh tay chỉ trỏ bọn họ cùng với hàng đống sinh viên đang đứng bát quái chuyện đời.

Hắn tiến đến trước mặt người quản lý ký túc xá, chầm chậm móc ra trong túi áo một tờ danh thiếp đưa cho bà ta.
“Chuyện hôm nay nếu như có vấn đề gì thì bà có thể đến nơi trong danh thiếp này, tìm người này.

Còn bây giờ tôi phải đưa người đi, xin lỗi bà vì ồn ào này, bà là một người quản lý tốt đấy!”
Diệp Liên Tuyết nhìn thấy được bà ta rõ ràng là suýt chút nữa bật ra câu mắng chửi thẳng vào mặt Quách Thừa Tuyên, nhưng khi bà ta nhìn tờ danh thiếp mà hắn đưa, không hiểu vì sao sắc mặt ngay lập tức đanh lại, sự ồn ào vừa rồi cũng dần thay bằng thinh lặng.
Quách Thừa Tuyên dắt tay cô rời khỏi đó, chẳng có bất cứ một điều gì ngăn cản, hiên ngang, lẫm liệt hệt như một vị vương gia.

À, hắn ở đây đúng thật là ông chủ của nơi này mà.
“Qu… ách… Quách Thừa Tuyên? Người đó là Quách Thừa Tuyên?”
Vị thần tài của thành phố này, người đang nắm trong tay huyết mạch của nền kinh tế, người chủ của cái học viện này, người đang tạo cho bà ta công ăn việc làm ở cái khu ký túc xá này lại là người mà bà ta suốt từ nãy đến giờ vẫn đang không ngừng mắng chửi sao? Bà ta run rẩy.

Vốn biết hôn thê của Quách Thừa Tuyên - thiếu phu nhân tương lai của Quách gia đang ở trong khu ký túc xá này nhưng bà ta phải sửng sốt khi trông thấy chính hắn lại đến tận đây để đón người đi bằng cách này đấy.
Toàn bộ đám sinh viên đang đứng đấy hóng chuyện cũng bị hắn dọa cho một phen hết hồn.


Ra là ông chủ đến đón vợ, nhưng sao người người đều nghe được chuyện là tình cảm giữa hai người này không tốt lắm nhỉ? Còn hôn sự giữa hai người thực chất là do gia đình sắp đặt, giữa hai người họ từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng, bây giờ lại công khai ở cùng nhau một chỗ như thế này là cái cớ sự gì đây?
“Anh thực sự phải làm đến mức đó sao? Để cho ai cũng biết rằng anh dành cả đêm ở lại ký túc xá rồi lại cùng tôi rời đi.” - Diệp Liên Tuyết hỏi, khi mà cô vừa ngồi vào xe hắn, đánh mắt nhìn về hướng ký túc xá với hàng đống người cũng đang đánh mắt nhìn về phía này hóng chuyện.
Cảm giác là tâm điểm của sự chú ý này cũng thật lạ, không phải là tâm điểm của rắc rối, cũng khiến cho Diệp Liên Tuyết có chút cảm giác ngượng ngùng không biết nên nói ra từ đâu.
Quách Thừa Tuyên chẳng hơi đâu để ý đến đám người kia, hắn thong dong ngồi vào xe, đối với chuyện vừa rồi giống như là tiện tay ném một cục đá xuống hồ nước lặng, khiến cho nó dậy sóng rồi bỏ đi vậy.
“Ngày thường em thờ ơ với tất cả mọi thứ, sao chuyện này lại để tâm thế? Tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi, đừng bận tâm mấy chuyện ở đây nữa, dù sao thì người khác về sau cũng sẽ nể nang em hơn nhiều phần, không còn sợ dư luận bàn ra tán vào mối quan hệ của chúng ta nữa.”
Diệp Liên Tuyết gật đầu.

Hóa ra cách mà hắn sẽ bảo vệ cô chính là như thế này.

Không trốn tránh được, điều mà cô từng không thích, nhưng đến bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu.

Hắn có quyền lực, hắn sẽ dùng quyền lực để bảo vệ cô, theo cách của hắn.
Rời khỏi ký túc xá, Diệp Liên Tuyết cảm thấy cả người mỏi mệt, cô tựa người vào ghế, định tranh thủ nhắm mắt một chút nhưng điện thoại lại rung lên thông báo tin nhắn đến.

Cô mở điện thoại, tưởng là Kỷ Thương, nhưng không ngờ lại một dòng tin nhắn khiến cho cô phải mở to mắt.

trong lòng tưởng như đã bình yên lại thêm một đợt dậy sóng.
“Thiên thần của tôi, rõ ràng là em đang không ngoan.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận