Cuộc sống bình dị hai người như vậy cũng đã được diễn ra, đúng như những gì hai người họ mong cầu.
Một mối quan hệ bình đạm, thân mật hơn trước nhưng cũng không đến nỗi quá đáng, không xem xét đến tự do riêng của cả hai.
Diệp Liên Tuyết nằm trên giường, hai ngày rồi không ngủ, bây giờ mi mắt cô có chút nặng trĩu.
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra ban tối ở siêu thị, không hiểu sao cô lại rùng mình sợ hãi.
Cô bước xuống giường, chẳng buồn xỏ dép lê vào, đi đến bên cửa sổ.
Mạc Tử Duy có năng lực biết được nhiều chuyện như thế thì có chăng hiện tại gã ta đang đứng ở đâu đó gần đây dõi theo cô hay không? Một tên biến thái đội lốt một kẻ đàng hoàng đạo mạo đang cố gieo rắc sự sợ hãi đến cho cô.
Hít một hơi thật sâu để cố bình ổn tâm trạng vốn chưa từng bớt căng thẳng, Diệp Liên Tuyết kéo rèm cửa lại, mặc dù thói quen của cô bình thường vẫn là để rèm cửa mở khi đi ngủ.
Cô bước ra ngoài phòng khách, Quách Thừa Tuyên đang ngồi ở trên sofa.
Kì thực cô luôn thắc mắc rằng hắn có riêng cho mình một phòng sách, phòng làm việc với đầy đủ tiện nghi.
Thế quái nào hắn lại có cái sở thích bê máy tính xách tay ra phòng khách ngồi cho bất tiện như vậy?
“Chưa ngủ sao? Hai ngày rồi em không ngủ, định thức đến khi nào?”
Hắn càu nhàu khi nhìn thấy cô đi ra, vẻ mỏi mệt trong mắt cô không giấu được, cũng khiến cho hắn xót xa ít nhiều.
Diệp Liên Tuyết lắc đầu, cô đưa tay bật công tắc điện lên, ít nhất thì cô đang muốn sửa đổi cái thói quen lúc nào cũng để phòng tối như thế này của Quách Thừa Tuyên.
Lý do nữa chính là cô muốn kéo rèm lại, không chấp nhận được chuyện cuộc sống của mình bị săm soi.
“Sau này chúng ta bật điện ở nhà và kéo rèm lại được hay không? Tôi có cảm giác như Mạc Tử Duy đang ở rất gần chúng ta, từng giây từng phút vẫn luôn nhìn trộm cuộc sống của chúng ta.”
Quách Thừa Tuyên hít một hơi thật sâu, có lẽ hắn hiểu được lý do vì sao Diệp Liên Tuyết không ngủ được rồi.
Cô tiến đến với lấy điều khiển bấm nút đóng rèm lại.
Thế giới ánh sáng bên ngoài bỗng chốc bị ngăn cách bởi tấm rèm dày xám xịt, thoáng chút không quen mắt.
Cô ngồi xuống sofa, uể oải day trán.
Ngôn Tình Nữ Phụ
“Tranh thủ nghỉ ngơi đi, rèm cũng đã đóng hết rồi, em đừng sợ những chuyện như vậy nữa.
Hay là tôi sẽ giúp em tìm tên đó rồi nói chuyện một lần cho ra lẽ.”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu như trống bỏi, cô không muốn hắn đích thân nhúng tay vào chuyện này thêm nữa mặc dù hắn đã và đang có liên quan đến chuyện này.
Mạc Tử Duy bây giờ hành tung ra sao cô còn chẳng rõ, gã có thế lực gì, mục tiêu mà gã nhắm tới là gì cô còn không biết được.
Nhất quyết cô sẽ không bao giờ để cho những người xung quanh cô phải đi trước gã một bước đâu.
“Tôi muốn biết chuyện đã xảy ra bảy năm về trước, cả cái người tên Mạc Tử Duy kia nữa, tất tần tật.”
Trong một quán cà phê nội bộ ở Quách thị, Kỷ Thương đang thong thả khuấy cà phê, đối diện anh không ai khác chính là Quách Thừa Tuyên.
Nhìn hắn khẩn trương, anh lại cực kì nhàn hạ, kiểu gì cũng cực kì đối lập nhau.
“Quách tổng đem tôi đến tận chỗ này chỉ để hỏi những chuyện thế này thôi sao? Sao anh không thử điều tra đi, bên cạnh anh có người của cục an ninh tình báo mà nhỉ, chẳng phải những chuyện này sẽ cực kì dễ dàng hơn là đi moi móc thông tin từ một giáo sư chỉ biết đến sách vở như tôi sao?”
Kỷ Thương vẫn luôn luôn mang ý tứ đầy trào phúng như thế trong suốt những lần anh đối đầu với Quách Thừa Tuyên.
Thực ra anh không có ý xấu, chỉ là anh vẫn đang muốn xem xem người đàn ông này thực sự có mấy phần đáng tin tưởng, có đáng để anh nói hết toàn bộ sự tình cho hắn và xem hắn như một đồng minh hay không.
“Chuyện bày năm trước muốn điều tra cũng không phải là chuyện đơn giản, những chuyện mà tôi có thể điều tra được chỉ là về cái người tên Mạc Tử Duy kia mà thôi.
Anh không muốn nói tôi cũng không có cách gì ép buộc anh được.
Chỉ là đêm qua Mạc Tử Duy đã ra mặt gặp A Tuyết…”
“Anh nói sao? Mạc Tử Duy đã ra mặt rồi?” - Kỷ Thương không tin vào những chuyện mà mình vừa nghe thấy, anh phải lên tiếng gặng hỏi lại khi Quách Thừa Tuyên tự dưng kể đến chuyện này.
Quách Thừa Tuyên ngược lại mỉm cười, hắn biết khi Kỷ Thương bày ra bộ dạng này chính là đã đến lúc hắn được biết những gì mà mình muốn biết.
Bất quả những chuyện này vẫn luôn nằm trong dự tính của hắn ngay từ đầu rồi.
“Tối hôm qua, khi A Tuyết đang đi siêu thị ở ngay dưới tòa nhà chúng tôi sống, cô ấy đã gặp Mạc Tử Duy.
À không… nói một cách chính xác hơn là Mạc Tử Duy vẫn luôn luôn bám lấy cô ấy để tìm thời cơ thích hợp xuất đầu lộ diện trước mặt cô ấy.”
Kỷ Thương rơi vào ngưng trọng.
Anh chưa nghe Diệp Liên Tuyết kể về chuyện này bao giờ, cô đang cô giấu đi sao? Cố tình giấu đi khi bản thân mình đang gặp nguy hiểm như thế?
“Cô ấy hẳn là chưa nói với anh đâu nhỉ? Nhưng không sớm thì muộn cũng sẽ nói thôi nên anh không cần quá suy nghĩ về chuyện này.
Tôi nói với anh trước để anh có thể biết được rằng cái người họ Mạc kia thực sự rất nguy hiểm, và một mình anh liệu có đủ để bảo vệ A Tuyết hay không?”
“A Tuyết có biết chuyện cậu gặp tôi hôm nay hay không?” - Anh đột nhiên hỏi, một câu hỏi đi chệch khỏi quỹ đạo câu chuyện.
Quách Thừa Tuyên mỉm cười: “Tất nhiên là không.
Hai ngày căng thẳng không ngủ nên chắc hiện tại cô ấy vẫn đang ngủ ở nhà.
Anh yên tâm đi, nơi đó an toàn tuyệt đối và sẽ không có bất cứ tên nào có thể tiếp cận cô ấy đâu.”
Kỷ Thương uống một ngụm cà phê, anh thở hắt ra một hơi dài rồi nhìn Quách Thừa Tuyên, sự đấu tranh tư tưởng trong mắt anh hiện ra rõ ràng, không giấu diếm.
Anh có nên xem người đàn ông trước mặt này là đồng minh đáng tin tưởng hay không? Với tất cả những gì mà hắn đang cố gắng làm để bảo vệ đứa em gái bé nhỏ của anh.
“Bảy năm trước A Tuyết từng có một người bạn…”
Tua ngược về thời điểm bảy năm về trước, khi Diệp Liên Tuyết chỉ mới vừa mười sáu tuổi.
Bởi vì cô bẩm sinh đã là người câm điếc thế nên cách đối xử của mọi người xung quanh tới cô vẫn luôn luôn có rất nhiều khác biệt so với bạn bè đồng trang lứa.
Diệp Liên Tuyết ở trường luôn luôn chịu phải nhiều sự ghẻ lạnh, bắt nạt, hăm dọa đến từ rất nhiều người bởi vì họ đều cho là cô quái dị và không chấp nhận được một cá thể khác biệt như cô ở trong phạm vi tiếp xúc của mình.
Khi đấy Diệp Liên Tuyết đáng thương chỉ có các anh là bạn, tính tình cũng quật cường hơn người, mặc dù thường xuyên bị bắt nạt nhưng vẫn không bao giờ khóc, hầu như là không bao giờ kể chuyện mình bị bắt nạt cho mọi người.
Nhưng cuộc đời con người có mấy ai chịu cô độc được mãi, nhất là khi Diệp Liên Tuyết năm đó chỉ mới vừa mười sáu tuổi.
Một ngày nọ, có một học sinh mới được chuyển đến.
Cậu ta là một thiếu niên tài năng với thành tích xuất chúng và có thiên phú về khoa học cực kì cao.
Đó sẽ là một chuyện chẳng đáng để tâm nếu như cậu ta không để ý đến Diệp Liên Tuyết ngay từ cái nhìn đầu tiên và chẳng hề quan ngại đến chuyện cô có khiếm khuyết.
Cậu ta chính là Mạc Tử Duy.
“Mạc Tử Duy và A Tuyết năm đó giống như là kiện tướng và nữ hoàng về khoa học y thuật của trường cấp ba.
Tôi cũng thấy rằng cậu ta đối với A Tuyết rất tốt và A Tuyết cũng rất vui khi có một người bạn mới này.
Nhưng những chuyện đáng lẽ phải vui như thế lại chẳng thể nào kéo dài được lâu.
Tôi còn tự hỏi, liệu tôi có thể thay em gái của mình gánh bớt một chút bất hạnh hay không khi cuộc đời con bé chưa bao giờ có được một chút xíu chuyện vui trong đời.”.