“Hẹn ở nhà hàng dưới sản nghiệp của Quách gia, tên này là có vấn đề về trí thông minh thật hay đang giả bộ để dụ chúng ta vào tròng vậy?”
Phó Duật híp mắt nhìn cái địa chỉ đúng như trong hẹn đã chỉ rõ.
Diệp Liên Tuyết cũng ngơ ngác quay sang nhìn anh ta.
“Nơi này là sản nghiệp của Quách gia sao?”
Anh nhún vai, chỉ cả vào hai tòa cao ốc bên cạnh: “Không chỉ mỗi cái nhà hàng này đâu mà cái tòa này, tòa này, đằng xa kia, cả cái khu mà cô đang sống đều là của chồng cô đấy.
Bất ngờ chưa haha? Không ngờ chồng cô giàu đến thế chứ gì?”
Đúng là Diệp Liên Tuyết biết rằng Quách gia là một gia tộc lớn, đồ sộ với sản nghiệp trải rộng không chỉ thị trường trong nước mà còn cả thị trường châu Á.
Thế nhưng không ngờ rằng sản nghiệp trong tay Quách Thừa Tuyên lại có thẻ bành trướng đến mức này.
Bỗng dưng Diệp Liên Tuyết cảm thấy đồng cảm biết bao nhiêu với những thiên kim danh viện suốt ngày ghen ăn tức ở khi một người từ trên trời rơi xuống như cô nghiễm nhiên chiếm lấy cái danh nghĩa Quách thiếu phu nhân tương lai.
“Quách Thừa Tuyên từ ngày lên nắm quyền Quách thị đã mở rộng thế lực của mình biết bao nhiêu.
Cô cũng thấy đó, nói một nửa thành phố này là của Quách thị thì cũng không có sai đâu.
Cô nên tập quen với cái điều này đi há!”
Bỏ qua những điều ngoài lề này.
Cái việc nhà hàng mà Mạc Tử Duy chọn làm điểm hẹn là sản nghiệp của Quách gia càng khiến cho Diệp Liên Tuyết đỡ lo lắng hơn phần nào.
Đừng ở lãnh địa của chồng chưa cưới để gặp kẻ thù, điều này cũng thú vị phết đấy nhỉ?
“Hai vị có đặt bàn trước chưa ạ?” - Một nhân viên phục vụ cung kính cúi chào khi nhìn thấy Phó Duật cùng với Diệp Liên Tuyết bước vào.
“Chúng tôi là…” - Phó Duật chưa kịp nói xong thì Diệp Liên Tuyết đã chặn anh lại.
Tốt nhất anh không nên nói ra thân phận của mình quá sớm, cô mơ hồ cảm thấy điều này cứ nán lại sau sẽ đúng hơn.
Cô dùng giấy bút để trao đổi với nhân viên, nói rằng cô có một cuộc hẹn cùng với một vị khách có tên là “Quỷ sai”.
Nhân viên gật đầu rồi đưa bọn họ vào một phòng bao VIP.
Hai người họ đến trước, đối phương vẫn chưa đến.
Phó Duật ngồi cạnh Diệp Liên Tuyết, thấp giọng hỏi cô:
“Tại sao cô lại gọi hắn là quỷ sai? Trong tin nhắn đâu có nói rõ là chúng ta sẽ hẹn nhau như thế.
Liệu có nhầm lẫn gì hay không?”
Cô đánh mắt thầm quan sát căn phòng này, chủ yếu là muốn xem xem nơi này có được lắp camera hay máy nghe lén gì hay không mà thôi.
Cô trả lời câu hỏi của anh, một cách lơ đễnh, giống như nhắc đến chuyện gì đó cực kì xa xôi, nhưng cũng nghe ra đâu đấy chút tư vị ghét bỏ.
“Ngày xưa Mạc Tử Duy gọi tôi là thiên thần, anh ta là quỷ sai.
Chúng tôi đã dùng bí danh này để tham gia cuộc thi khoa học năm đó.
Mạc Tử Duy vẫn luôn gọi tôi bằng cách đó, thế nên nếu muốn hẹn gặp, anh ta cũng sẽ không dùng tên thật của mình.”
Phó Duật gật gù.
Thiên thần và quỷ sai, hai cái kiểu gọi như thế này cũng mang nhiều thâm ý thật.
Nhất là khi cách gọi này thực sự đang phản ánh đúng với bản chất của từng người.
Đã từng thân thiết đến mức hiểu nhau đến như thế, chỉ vì một chút ích kỷ của tên “quỷ sai” kia lại khiến cho mối quan hệ giữa hai người bọn họ từ bạn bè trở thành đối địch, thù ghét.
Anh bỗng nhiên cảm thấy rằng nếu cái tên Mạc Tử Duy đó không phạm phải sai lầm trong quá khứ kia thì chắc chắn bây giờ cũng sẽ không có cái ngày mà Diệp Liên Tuyết chấp nhận kết hôn với hắn.
Mạc Tử Duy đến, gã vô thức mang lại một thứ áp lực vô hình từ khi bước vào trong phòng bao, khiến cho bàn tay Diệp Liên Tuyết đang buông thõng cũng phải cuộn tròn lại thành quyền.
Gã cười, khi nhìn thấy cô, và ánh mắt gã cũng như có như không lướt qua người cộng sự mà cô mang đến.
“Em vẫn luôn đến sớm hơn trong mọi trường hợp, thiên thần của tôi.”
Gã thoải mái ngồi xuống phía đối diện, mở một lời chào thật ngả ngớn, khiến cho người ta chán ghét.
Phó Duật nhướng mày nhìn, thầm đánh giá tên điên khùng trước mắt, bỗng dưng anh cảm thấy đúng thật là không phải ai cũng may mắn được có một loại khí chất toát ra từ xương tủy như Quách Thừa Tuyên.
Cái tên Mạc Tử Duy này nhìn kiểu gì cũng thật giống như một đứa trẻ con chỉ đang tập làm người lớn, anh không chấp.
“Giải quyết mọi chuyện thật nhanh đi, rồi cuốn gói khỏi nơi này.
Đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa.
Cũng đừng để cho các anh của tôi hay hôn phu của tôi phải làm gì anh, đây chính là sự nhân từ cuối cùng mà tôi có thể dành cho anh thôi đấy.”
Mạc Tử Duy bật cười, ý cười đầy trào phúng cùng với khôi hài.
Gã nhìn Diệp Liên Tuyết, ánh nhìn chẳng hề giấu diếm đi dục vọng chiếm hữu.
Nó khiến cho cô phát kinh tởm chẳng dám nhìn vào mắt gã, nó cũng khiến cho Phó Duật phải nhịn xuống cơn giận không thể nào nhào đến và cho khuôn mặt ngả ngớn đó một quyền cho bõ.
“Nhanh hay chậm phụ thuộc vào em mà cô bé! Em thừa biết tôi muốn gì mà, đúng không?”
Kinh tởm! - Diệp Liên Tuyết rủa thầm ở trong đầu khi nhìn thấy cái điệu cười kia.
“Anh muốn gì? Cứ nói thẳng đi.”
Mạc Tử Duy làm bộ như đang suy nghĩ, rồi lại mỉm cười đầy giảo hoạt, ánh mắt nhìn Diệp Liên Tuyết kì thực cực kì giống như một con hổ đói sẵn sàng nhào đến cô bất cứ lúc nào.
“Thứ tôi muốn là thứ bảy năm trước tôi đã vì nhân từ mà bỏ qua.
Bảy năm rồi, có lẽ cũng đã đến lúc lấy lại rồi/”
Phó Duật nhịn không được, anh đưa tay lên đập bàn một cái rõ mạnh rồi thẳng thừng muốn tuyên chiến với Mạc Tử Duy: “Ngậm chặt họng mày lại đi thằng chó con! Đừng có ở đây giở cái giọng khiếm nhã đó ra với cô bé này.”
Diệp Liên Tuyết giật mình, không nghĩ rằng Phó Duật sẽ làm lớn đến mức này.
Mạc Tử Duy cũng nhất thời bị dọa sợ, chau mày nhìn người cộng sự của Diệp Liên Tuyết mà theo như gã ta đánh giá là một kẻ không có mấy ánh hưởng đến chuyện này.
“Anh là thằng khốn từ xó nào chui ra đây? Chắc cũng chỉ là bạn xã giao của em ấy thôi nhỉ? Anh thì có cái quyền gì xen vào chuyện này? Những người có quyền lực đã bị tôi chặn cả ngoài cửa rồi, anh vào được trong này thì phải xem xem mình là ai đi, đừng nghĩ cứ lớn hơn là sẽ chèn ép được tôi.”
Diệp Liên Tuyết bỗng nhiên phì cười.
Điều này cùng khiến cho Mạc Tử Duy phải nhíu mày không hiểu.
Cô đang cười cái gì? Điệu cười trào phúng kia là đang cười gã hay là cười cái người đàn ông này?
Phó Duật đen mặt trước cái điệu cười của Diệp Liên Tuyết.
Được rồi cái con nhóc thiếu đánh này, còn không phải vì cô nên anh mới tới cái chỗ này sao? Thế nhưng thấy anh bị một tên oắt con khi dễ cô chẳng có ý định gì khuyên ngăn mà còn ngồi đó cười được.
Sao bỗng nhiên anh có cảm giác rằng càng ngày cái cô DIệp Liên Tuyết này càng có tướng phu thê với cái tên Quách Thừa Tuyên kia nhỉ? Nhất là trong mấy cái khoản như thế này, thật sự làm cho anh tức chết!
“Cô cứ ở đó mà cười đi.
Vợ chồng cô liệu hồn những ngày sắp tới sẽ bị tôi quấy phá vì cái tội đã bắt tôi đi hộ tống còn khi dễ tôi.”
Mạc Tử Duy nghệch mặt, người đàn ông trước mặt gã đây là người của Quách Thừa Tuyên sao? Bỗng dưng trong lòng gã dâng lên một dự cảm không lành..