“Anh là người của Quách Thừa Tuyên?” - Mạc Tử Duy nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt.
Cái người mà vừa nãy đây gã cảm thấy rằng chẳng cần quan tâm đến sự tồn tại của anh làm cái gì.
Nói một cách đúng đắn hơn thì anh chẳng khác gì một tên vô hại.
Phó Duật mỉm cười, mặt đầy vạch đen.
Trời đất ơi thằng oắt con này đang tưởng anh đến đây chỉ đơn thuần là đi theo Diệp Liên Tuyết để ăn ké thôi đó hả? Hay là tại anh bình thường trông có vẻ hơi vô hại nên ai cũng tưởng là anh thực sự vô hại vậy?
“Chứ cậu nghĩ tôi đến đây làm gì? Cậu rào trước không cho anh trai cùng với hôn phu của con nhóc này đi theo, tôi không phải, tôi đến đây không được hả? Hay lại bắt con nhóc này tự một mình dẫn xác đến nộp mạng?”
Mạc Tử Duy bật cười.
Người của Quách Thừa Tuyên rốt cuộc ngớ ngẩn đến mức này? Phó Duật nhìn cái điệu cười khinh thường của gã, lửa giận càng lúc càng bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng Diệp Liên Tuyết lại khẽ ngăn anh lại, không muốn anh phải tức giận với cái loại người này làm gì cho mệt thân.
“Nói đi! Nhanh lên! Điều anh muốn…Tôi không muốn phí thời gian với anh.”
“Chẳng phải tôi vừa mới nói với em đó sao, vài phút trước, em có cần tôi phải nhắc lại hay không mặc dù tôi biết là em cũng chẳng có muốn nghe lắm.”
Điều mà gã bỏ qua bảy năm trước, bây giờ gặp lại chính là muốn đòi lại… Diệp Liên Tuyết đanh mặt, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
Cô biết điều mà gã bỏ qua là gì, cũng biết là gã đang muốn cái gì.
Nhưng có trơ trẽn quá hay không khi gã dùng cái kế sách bẩn thỉu này để ép buộc cô chuyện đó.
“Sao? Em không chấp nhận? Hay em đã sớm cho người đàn ông kia rồi?”
Không đợi đến Phó Duật tức giận, Diệp Liên Tuyết ngay lập tức bưng tách trà nóng hắt thẳng vào mặt Mạc Tử Duy.
Cô đang tức giận.
Chưa bao giờ tức giận như thế này và điều này kì thực khiến cho Phó Duật cũng phải bất ngờ.
“Nóng đấy…” - Mạc Tử Duy vuốt mặt, nước trà chảy dọc khuôn mặt gã, còn đọng lại thành hạt nước lớn dưới cằm.
Nhưng ánh nhìn của gã nhìn cô vẫn không đổi, sự ngả ngớn đó khiến cho cô chướng mắt biết bao nhiêu.
Nhìn thấy cô tức giận, gã biết rằng gã đã thành công khiêu khích cô.
Được thôi! Vẫn giống như Diệp Liên Tuyết của bảy năm trước, đến tức giận cũng thật xinh đẹp, từng cái nhíu mày, từng ánh mắt cũng khiến cho người khác phải rung động.
Gã làm đến nước này chỉ để có được thứ mình muốn, gã nghĩ đây là chuyện thường thôi vì nó vốn là của gã từ bảy năm trước rồi.
“Sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra đâu, tốt nhất anh nên giữ cái tâm niệm đó trong đầu đi.
À không, cũng đừng để nó ở trong đầu làm cái gì.
Về sau muốn làm gì là chuyện của anh, tôi sẽ mặc kệ.”
Diệp Liên Tuyết vốn nghĩ rằng mình sẽ không cần phải tức tối đến mức này làm cái gì nhưng kì thực cái người đàn ông trước mặt cô đây thực sự quá đỗi không ra gì, khiến cho cô có muốn nhìn nhận anh ta một cách thiện chí hơn cũng không được.
Cô đứng dậy, cực kì tiêu sái, nhấc ghế muốn rời khỏi.
“Em đứng lại đó!” - Mạc Tử Duy lấy ra một chiếc khăn tay rồi từ từ lau mặt, gã lạnh lùng quát, ánh mắt như có như không đánh về bóng lưng nhỏ nhắn kia, khi mà cô chẳng bao giờ nhìn lấy hắn một cách bình thường: “Ai cho em đi? Tôi đã cho phép em rời khỏi chỗ này đâu?”
Mạc Tử Duy đứng dậy.
Gã tiến đến chỗ Diệp Liên Tuyết đang đứng, đối diện với cô, không chút e dè nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đang giận dữ của cô, dịu giọng nói:
“Em biết không? Cuộc đời tàn nhẫn lấy đi của em giọng nói và khả năng nghe như người thường nhưng lại trả vào đấy một đôi mắt như chứa cả thiên hà.
Bảy năm rồi, đôi mắt này kì thực vẫn khiến cho tôi rung động nhiều lắm.
Thiên thần của tôi, theo tôi đi, em vẫn sẽ có mọi thứ em cần, tôi lại càng trân quý em nhiều hơn người đàn ông kia.”
Kinh tởm! - Đó là ngôn từ mà Diệp Liên Tuyết nghĩ rằng nếu như mình có thể nói chuyện được, cô sẽ phun thẳng vào trong bản mặt đểu cáng này của Mạc Tử Duy.
Cô nhìn vào mắt hắn, thù hận viết thẳng lên mặt chẳng hề có chút gì giấu diếm.
Cô khinh rẻ cái loại người hạ thấp giá trị của người khác biết bao, cô khinh rẻ gã, khinh rẻ một kẻ đeo bám người khác bằng những thủ đoạn hạ đẳng.
Gã đưa tay nâng cằm cô lên, ngay lập tức cô hất mạnh tay gã ra.
Bẩn thỉu! Bảy năm trước gã lợi dụng sự tín nhiệm của cô để có được thứ mình muốn, gã đạp lên sự tin tưởng hiếm hoi của cô dành cho mình để thỏa sự bệnh hoạn của mình.
Gã muốn thêm, còn coi đó là một lẽ thường tình.
Diệp Liên Tuyết thực sự không hiểu điều gì đang ẩn giấu đằng sau cái bộ não thiên tài đó thế? Tại sao một người có tất cả như gã lại không buông tha lấy cô dù chỉ là một chút.
“Nơi này là của hôn phu tôi, tôi muốn đi hay ở tôi nghĩ rằng không đến phiên anh định đoạt.”
“Ồ!” - Gã giả bộ bất ngờ, một cách đầy trào phúng rồi cười lớn.
Diệp Liên Tuyết chẳng có chút gì là muốn quan tâm đến, cô nhìn Phó Duật, ném cho anh một ánh mắt muốn rời đi.
Anh hiểu ý, ngay lập tức đứng dậy muốn đưa cô rời khỏi đó.
“Em mang người của Quách Thừa Tuyên đến đây diễu võ dương oai với tôi à? Cô bé! Em vốn chưa từng ỷ lại vào người khác như thế này đâu? Tôi bất ngờ đấy! Em thay đổi nhanh thật!”
Cô biết là gã đang đánh đòn tâm lý, muốn dùng những lời lẽ mạt sát để cho rằng cô càng ngày càng trở nên kém cỏi.
Nhưng nếu giờ phút này cô bị lời của gã làm cho lay động, có lẽ là có dây dưa đến sáng mai cô cũng sẽ chẳng rời khỏi đây mất.
Tối nay cô đã hứa với Quách Thừa Tuyên là sẽ về nhà sớm làm bữa tối.
Bây giờ đã gần đến giờ tan tầm rồi, ở lai đây thêm với cái loại người như thế này chỉ tốn thời gian thôi nhỉ?
“Tốt nhất là tự thẩm một mình đi, ranh con.
Cô nhóc này đến giờ về nhà nấu cơm đãi ông đây rồi.
Chuyện hôm nay chẳng to tát tí nào mà cứ phải bắt ông đây đến tận cái nơi này nhìn con gián như cậu loe ngoe giãy chết, ngứa tai chết đi được.
Đi nhé! Khi khác rồi gặp!”
Phó Duật cùng với Diệp Liên Tuyết rời đi.
Vừa ra đến cửa, hai người mặc đồ đen từ đâu ra ngay lập tức chặn lại.
Diệp Liên Tuyết bình tĩnh nhìn họ, Phó Duật lại bật cười.
“Úi cha! Chuẩn bị cả vệ sĩ cơ đấy! Ngầu đét luôn nhỉ? Dám ở dưới mắt của ông đây diễu võ dương oai như thế này thì cũng gan lớn lắm đó!”
Phó Duật tùy tiện lấy từ trong túi áo vest ra một tấm thẻ, anh giơ nó lên trước mặt hai người mặc đồ đen kia, mỉm cười đầy vui vẻ nhìn họ ngớ người nhìn nhau rồi cúi đầu nhường bước.
“Cái quái gì? Tại sao hai người không chặn lại?”
Mạc Tử Duy ngớ người nhìn hai tên vệ sĩ kia mới giây trước còn bặm trợn hùng hổ chặn Phó Duật và Diệp Liên Tuyết lại bây giờ thì cun cút kính cẩn cúi đầu chào.
Phó Duật cười lớn, quay lại đá đểu cái tên oắt con kia một phát mới vừa lòng.
Ai bảo gã này dám khinh thường anh ta làm cái gì chứ, người ở bên cạnh Quách Thừa Tuyên đâu có hắn là cấp dưới hay người vô hại, như Phó Duật anh đây không phải ai muốn cũng có thể dễ dàng nhờ vả như thế này đâu.
“Người nào ở cái thành phố này dám chặn tôi lại thì chắc cũng gan lớn bằng trời rồi.
Tôi nói rồi, bớt cái thói khinh người đó lại đi nhé! Đi thật đây! Đừng có tốn công thuê vệ sĩ chặn đường làm cái gì.”.