Bạch Ly suốt hơn hai tháng trời phải trốn chui trốn nhủi ở trong nhà, nếu nói không buồn chán thì cả người cũng đã sắp phát điên lên rồi.
Nhưng cô ta nào có lựa chọn khác khi mà cái lệnh triệu tập từ trên tòa đang treo trên đầu cô ta lủng la lủng lẳng giống như là một quả bom hẹn giờ không biết giờ phút nào sẽ phát nổ.
Cô ta hận.
Cô ta hận Diệp Liên Tuyết.
Hận vì tại sao cô lại tốt số đến như thế, chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành được.
“Diệp Liên Tuyết! Rồi có một ngày nào đó tao sẽ vạch trần bộ mặt của mày ra.
Tao phải cho anh Thừa Tuyên nhìn thấy được mày không phải là loại con gái ngoan hiền ngây thơ.
Tao chết cũng được, nhưng tao phải lôi cả mày chết cùng.
Bạch gia kéo theo cả Bạch thị mấy tháng ròng rơi vào lao đao, cổ phiếu sụt giá không phanh, cổ đông thì bán tháo cổ phần.
Bạch Tự Phong phải bỏ toàn bộ tiền túi ra, cộng với cả gia sản của Bạch gia để mua lại mới có thể giữ được công ty.
Mấy tháng trời ở Bạch gia giống như đang bị mây đen phủ lấy, u ám một màu xám xịt, đâu có còn được như những ngày trước.
Bạch Ly lẻn ra ngoài vào một buổi tối.
Cô ta thực sự chịu hết nổi rồi.
Cô ta bị bốn bức tường giam giữ giống như một tù nhân, đến cả ăn cả ngủ cũng không yên, ác mộng đeo bám lấy như đòi mạng.
Cô ta muốn ra ngoài hít khí trời, ít nhất là như thế, cô ta muốn tận hưởng sự tự do.
Bước đi vô định trên phố, Bạch Ly chỉ mang theo một ít tiền trong người, cô ta cũng không thể bắt taxi.
Toàn bộ thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng của cô ta cũng bị khóa sạch sẽ, Bạch Ly cũng không trách ai được.
Cô ta cứ đi như thế, đi mãi, đi mãi đến lúc dừng lại thì đã ở ngay dưới khu nhà của Quách Thừa Tuyên.
ĐI không có mục đích nhưng lại đi đến tận đây được, cô ta cũng phải nể phục bản thân mình đấy.
Cô ta hết lòng hết dạ, đến cả tâm địa của mình cũng bị hắc hóa vì cái tên người đàn ông đấy nhưng hắn ta lại chẳng cảm động lấy một lần.
Nực cười! Bạch Ly tự giễu mình như thế nhưng cô ta không có cách nào ngừng yêu Quách Thừa Tuyên được.
Bởi lẽ thứ tình cảm sâu đậm này đâu phải cứ ngày một ngày hai, muốn là có thể từ bỏ được.
Cô ta yêu Quách Thừa Tuyên từ ngày cả hai người họ chỉ còn là những đứa trẻ, cô ta dành hết toàn bộ trái tim mình cho người đàn ông đó nhưng chẳng đòi hỏi được hồi đáp lấy một lần.
Cô ta không cam tâm! Cái không cam tâm này chính là không chấp nhận được một người từ trên trời rơi xuống như Diệp Liên Tuyết có thể cư nhiên chiếm lấy Quách Thừa Tuyên một cách dễ dàng như vậy.
Cô ta làm ra những việc này vì tình yêu, rốt cuộc mấy ai hiểu?
Bạch Ly ngồi ở khuôn viên của khu căn hộ, và rồi cô ta cũng được nhìn thấy bóng dáng mà cô ta hằng nhớ mong.
Trái tim cô ta lại đập nhanh lên khi nhìn thấy người đàn ông đấy, một cách thật tình cờ mà cô ta cũng chẳng bao giờ ngờ đến được rằng bản thân mình sẽ có cơ hội gặp lại hắn ở đây.
Nhưng mọi thứ dần đen tối đi khi cô ta nhìn thấy bên cạnh hắn xuất hiện người mà cô ta căm ghét nhất.
Cố giấu mình trong chiếc áo nỉ to sụ, cô ta đưa mắt nhìn theo người đàn ông kia đang dịu dàng xách một đống đồ, bên cạnh hắn là một cô gái biểu tình tĩnh lặng như nước.
Cô ta không muốn tin nhưng dường như sự thật vẫn đang cố gắng ép cô ta phải tin.
Hắn và cô đang sống cùng nhau sao? Tại nhà của hắn? Cả hai người họ đã phát triển được đến mức này? Ánh nhìn của hắn thực sự dịu dàng quá! Bạch Ly chưa từng thấy ánh nhìn đó bao giờ.
Và hắn đã trao những ánh nhìn ấy cho một người khác mà không phải là cô ta.
Bạch Ly cắn răng.
Hai người họ đã sống cùng nhau rồi, cô ta không muốn tin.
Và rồi cô ta tự hỏi mình rốt cuộc đang cố gắng làm cái gì khi bản thân cô ta bây giờ đến cả cuộc sống bình thường cũng không thể nào có được nhưng người mà cô ta yêu nhất vẫn bình an vô sự ở đây nói cười cùng với người mà cô ta căm hận nhất?
Bạch Ly rời đi.
Cô ta không muốn tiếp tục ở lại đây để chứng kiến những điều khốn khổ đấy nữa.
Cô ta định ra ngoài hóng gió, nhưng không hiểu sao lại rước thêm về một đống muộn phiền.
Hắn là đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.
Cô ta không có đủ tiền bắt taxi, thế là vượt một quãng đường thật xa đi đến tận chỗ này rồi cô ta vẫn phải tự mình cuốc bộ trở về.
Thiên kim tiểu thư cái gì chứ? Cô ta tự giễu mình.
Tất cả những điều này đều là do cô ta tự mình chuốc lấy, bây giờ có muốn khóc cũng không khóc được nữa rồi.
Từ đằng xa, một chiếc xe thương vụ màu đen cứ âm thầm bám theo Bạch Ly.
Chiếc xe màu đen như đang ngụy trang trong đêm tối, ản náu mình với một âm mưu gì đó xấu xa.
Nó không để cho Bạch Ly phát giác ra mình, chỉ cách một quãng đường, từ từ chậm rãi đi theo sau cô ta, chực chờ cơ hội đến.
Bạch Ly thất tha thất thểu đi trên đường, cô ta chẳng thiết nghĩ ngợi gì nữa.
Nếu như bây giờ quay về, đối diện với gia đình đã sớm nguội lạnh kia của mình, cô ta sẽ dùng cái biểu tình gì để đón chào nó đây? Và cô ta nghĩ ngợi hay là bản thân mình chết quách đi cho rồi, sẽ chẳng còn gì dày vò mình nữa, cũng sẽ chẳng phải sống cuộc sống như một con chuột chũi, chỉ biết trốn biệt dưới lòng đất.
Chiếc xe thương vụ đột ngột tăng tốc, cách Bạch Ly một quãng độ chừng vài mét, có ba người đàn ông cao to từ trên xe nhảy xuống, một cách thật đột ngột mang Bạch Ly lên xe rồi nhấn ga đi như bay, biến mất vào trong dòng xe…
“Phiên tòa xét xử Bạch Ly sẽ diễn ra trong hai tuần nữa, việc này em biết chưa?”
Quách Thừa Tuyên đứng ở trong bếp, lôi mấy thứ linh tinh vừa mới cùng Diệp Liên Tuyết mua từ dưới siêu thị ra.
nhìn cô đang xếp chúng vào trong tủ lạnh, hờ hững buông ra một câu nói.
Diệp Liên Tuyết chẳng có mấy biến động, cô vẫn ung dung xếp đồ vào tủ, một cách gọn ghẽ hết sức có thể giống như một người mắc chứng OCD.
“Không có hứng thú lắm!”
Cô đáp lại hắn một cách đầy hờ hững.
Bời vì cô thực sự không có hứng thú với chuyện này.
Ra sao cũng được, đối với cô, đó là chuyện quá khứ rồi.
Bạch Ly bây giờ cô giao lại cho pháp luật muốn xử lý làm sao đó thì làm, cô sẽ không bao giờ quan tâm đến cái con người đấy nữa.
“Tôi tưởng em sẽ quan tâm đến chứ, dù sao thì em cũng được xem là một nạn nhân.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng chợt khiến cho hắn chột dạ.
Cô đây chắc là đang không vui rồi, hắn đã nói sai gì sao?
“Thay vì lo lắng nhiều chuyện bao đồng như thế thì anh nên đi làm việc của mình đi.
Đường đường là tổng giám đốc nhưng xem ra anh khá là rảnh rỗi rồi đó.”
Quách Thừa Tuyên bật cười.
Được rồi! Về cái phương diện này thì hắn dám chắc chắn rằng không một ai đanh đá bằng Diệp Liên Tuyết đâu.
“Phu nhân hôm nay cũng đã chịu quản lý công việc của tôi rồi, xem ra tôi cũng phải nể mặt em mà chăm chỉ lên kiếm tiền về cho em mới được.”
Diệp Liên Tuyết chẳng bày tỏ thêm gì, mấy lời này của Quách Thừa Tuyên vẫn luôn xàm xí như vậy.
có lê cô cũng nên quen rồi đi.
Nhìn Quách Thừa Tuyên bắt đầu đi ra ngoài phòng khách, lúc này Diệp Liên Tuyết mới để lộ ra một tia nguy hiểm trong mắt mình.
Bạch Ly sắp sửa ra tòa rồi sao, cô quan tâm đấy!.