“Anh nói sao? Có chuyện rút đơn kiện?”
Trên ghế sofa bằng da thật đặt ở văn phòng làm việc của mình, Quách Thừa Tuyên có chút hơi khó tin, ngữ khí cũng cao hơn ngày thường, đánh mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở sofa đối diện bằng một ánh mắt ngờ vực.
Kỷ Thương nâng tách trà, ánh mắt có chút nghi hoặc, nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ung dung đặt tách trà xuống bàn, ngữ khí có chút ức chế, nhưng thoạt nhìn anh cực kì nhàn nhã.
“Không lẽ Quách tổng đây cũng không biết chuyện này? Luật sư Lục vừa thông báo cho tôi về vấn đề này vào tối hôm qua thôi, thế nên hôm nay tôi mới vội đến đây để hỏi xem chuyện rốt cuộc là như thế nào.”
Quách Thừa Tuyên rơi vào ngưng trọng.
E rằng Kỷ Thương và Lục Nghị Thành đang nghi ngờ hắn có nhúng tay vào chuyện này đi: “Tôi cũng như giáo sư Kỷ, đến bây giờ mới biết chuyện này.
Thời gian này tôi không quay về Quách gia, đối với chuyện tại sao lại rút đơn kiện như thế này kì thực tôi không rõ lắm.”
Nhìn Quách Thừa Tuyên không giống như là đang nói dối, điều này khiến cho Kỷ Thương cũng chẳng có cái cớ gì để phải nghi ngờ người đàn ông này.
Xem ra trong quãng thời gian gần đây, Quách Thừa Tuyên thực sự không có quay về Quách gia để biết chuyện.
Thái độ của Kỷ Thương dần hòa hoãn hơn đôi chút.
Quách Thừa Tuyên cũng nhận ra điều này.
Hắn cũng không có cái cớ gì để tiếp tục căng thẳng đôi co qua lại với người đàn ông này nữa cả.
“Nhưng Quách tổng không thấy lạ sao? Tại sao tự dưng Quách gia lại rút đơn kiện? Không phải Bạch Ly đã suýt nữa thì hại chết lệnh tiểu thư của Quách gia sao?”
Có vẻ như Kỷ Thương cực kì quan tâm đến chuyện này, đến nỗi anh đã đến đây từ sáng sớm chỉ để chất vấn hắn về vấn đề tại sao lại rút đơn kiện.
Quách Thừa Tuyên nhấp một ngụm trà, có chút thưởng thức người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện mình.
Giáo sư y khoa sao? Có vẻ tẻ nhạt đấy! Nhưng hắn lại cảm thấy người đàn ông này kì thực có rất nhiều khía cạnh bị anh cố giấu đi cực kì thú vị.
“Nói là Quách gia nhưng nếu như cô tôi là người đứng ra rút đơn kiện thì nó nên tính về phía Mộ gia ở thành phố Z hơn là Quách gia ở thành phố này.
Cô tôi lấy chồng đã gần được ba mươi năm rồi.”
Kỷ Thương gật đầu, cái này thì hắn đúng.
Nhưng mà Quách Tuệ Lâm ở thành phố này vẫn có địa vị giống như là một vị thiên kim của Quách gia, thế nên không ít người vẫn hiểu chuyện của bà ta chính xác là chuyện liên quan đến nhà mẹ đẻ.
Nói Mộ gia bây giờ là nhà chồng của bà ta nhưng nếu năm đó Mộ lão gia kia không kết hôn với Quách Tuệ Lâm thì Mộ gia liệu có cái địa vị được như bây giờ?
Kỷ Thương mỉm cười với suy nghĩ có phần hơi nghịch trong đầu mình, nói Mộ gia hay Quách gia thì cũng như nhau cả thôi bởi vì quyền lực của Quách Tuệ Lâm khi người ta nhắc đến bà ấy đâu phải là phu nhân của Mộ gia đâu kia chứ.
“Giáo sư Kỷ xem ra rất quan tâm đến vấn đề này nhỉ?” - Quách Thừa Tuyên hỏi một câu thăm dò.
Hắn chính là rất muốn xem xem rốt cuộc tâm cơ của người đàn ông họ Kỷ này sâu đến đâu.
Không ngờ rằng Kỷ Thương lại chẳng có ý định gì là muốn giấu diếm, anh cũng nhanh chóng để cho Quách Thừa Tuyên nhìn thấy được những thứ mà mình muốn.
“Không phải là cái cô thiên kim họ Bạch đó đã năm lần mười lượt hãm hại em gái của tôi sao? Cô ta ỷ mình có gia thế, có tiền, có quyền lực, em gái tôi ở cái thành phố này chẳng có gì cả thế nên mới bị ức hiếp.
Huống hồ gì chuyện để bị cuốn vào một trò ghen tuông vớ vẩn rồi phải gánh chịu những điều chẳng đáng để xảy ra thực sự là một điều quá thiệt thòi với em gái của tôi rồi.
Tôi nói như vậy không biết có đúng chứ Quách tổng?”
Tất thảy là vì Diệp Liên Tuyết.
Quách Thừa Tuyên cũng phần nào đoán được.
Nhưng trong lời nói của Kỷ Thương còn mang theo cả ý tứ muốn trách móc cả hắn, điều này hắn cũng chẳng có phản bác lại được cái gì.
Đúng thật là thời gian trước hắn đã mang đến kha khá rắc rối cho Diệp Liên Tuyết, và đó cũng là những gì mà hắn mong muốn mình có thể bù đắp lại về sau này cho cô.
Chuyện kiện tụng của Bạch Ly hắn đã tự tâm niệm rằng hắn sẽ không động tay động chân đến cũng như là đứng ra giúp đỡ bất cứ điều gì.
Đó cũng được xem như là một cách mà hắn đang bù đắp cho Diệp Liên Tuyết rồi.
“Điều này tôi không có bất kì ý kiến gì cả.
Chuyện này dù sao cũng không phải chuyện của tôi.”
Kỷ Thương hài lòng gật đầu: “Chỉ cần Quách tổng không nhúng tay vào giúp đỡ cho cái cô họ Bạch kia đã là điều tốt đẹp nhất rồi.
Huống hồ gì cô ta còn cố ý giết em họ của anh nữa.
Cái này nếu như tôi lấy lương tâm nghề nghiệp ra để nhận xét thì nó thực sự hơi dối lòng nhưng tôi không hiểu lý do vì sao cô của anh lại đơn phương rút lại đơn kiện khi chỉ còn một tuần nữa là đến ngày ra tòa rồi?”
Không chỉ riêng gì Kỷ Thương mà ngay cả Quách Thừa Tuyên cũng thực tình không hiểu nổi.
Thời gian trước không phải cô của hắn đã có động thái rất quyết liệt muốn đem Bạch Ly bỏ vào tù đến chết sao? Còn cả Bạch thị liên tiếp bị cướp hợp đồng cũng là một tay bà ta đứng ở đằng sau giở trò nữa, Tại sao bây giờ bà ta lại hiền hòa đột xuất mà tự dưng rút lại đơn kiện vào ngay lúc này?
Hắn đánh mắt lên nhìn Kỷ Thương, cũng nhìn thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt mang nhiều thứ tư vị sâu xa thực sự rất khó để gọi tên.
Có vẻ như Kỷ Thương cũng đang có cùng suy nghĩ giống như anh rồi.
Đây có phải là ý tưởng lớn gặp nhau không nhỉ? Người đàn ông trước mặt hắn đây là một giáo sư học thức uyên thâm nhưng điều khiến cho hắn phải thưởng thức người đàn ông này hơn đó chính là những suy nghĩ trong đầu của anh ta thực sự vượt xa khỏi tầm của một giáo sư.
“Xem ra thì Quách tổng cũng có suy nghĩ giống như tôi rồi.” - Kỷ Thương lên tiếng trước khi anh nhìn thấy nụ cười của Quách Thừa Tuyên trước khi hắn đem tách trà đặt lên miệng rồi uống vào một ngụm.
Quách Thừa Tuyên cười: “Phải! Xem ra giữa chúng ta không thể đơn thuần chỉ hợp tác một lần thôi đâu giáo sư Kỷ, thời gian sắp đến e rằng giáo sư có lẽ sẽ phải đến đây nhiều hơn rồi.”
Phải! Cả hai người đàn ông tài trí hơn người này đều không hẹn mà cùng nhau dự đoán về một tương lai hơi chút sóng gió sắp sửa xảy ra.
Chuyện này chưa qua, chuyện kia lại đến, Mạc Tử Duy còn chưa xử lý được, giặc bên ngoài còn chưa dẹp yên bây giờ đến cả thù trong.
Kỷ Thương rất trông chờ xem lần này Quách Thừa Tuyên sẽ dùng cách gì để đối phó với chính người nhà của hắn.
Nhưng Quách Thừa Tuyên lại không chỉ đơn thuần nghĩ như vậy.
Nếu như hắn biết được Kỷ Thương đang muốn trông chờ điều này thì hắn bằng mọi cách để làm cho điều này đừng bao giờ xảy ra.
Phải đối diện với chính người nhà của mình, để hắn xuống tay thì chắc chắn người đời sẽ cho rằng hắn tàn độc, ông nội cũng sẽ không cho phép hắn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế này đâu.
Hơn nữa, chính lương tâm của hắn cũng sẽ không cho phép.
Thế nên trước khi chuyện xảy đến, hắn sẽ bằng mọi giá ngăn nó lại, vừa để bảo vệ Diệp Liên Tuyết, cũng vừa để bảo vệ mối quan hệ huyết thống của mình.
truyện tiên hiệp hay
Hắn lại châm trà vào tách của Kỷ Thương, nhìn anh ấy, trong lòng tự có dự tính riêng cho mình….