Trong một văn phòng bài trí có chút cổ điển, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi thong thả vắt chéo hai chân, âm thầm quan sát cách bài trí của căn phòng này.
Mặc dù không có nhiều ánh sáng hắt vào lắm, cảm giác có chút hơi tối tăm nhưng nơi này được bài trí theo kiểu cổ khá dễ chịu.
Đương nhiên cũng là có chút không bằng được so với văn phòng riêng của mình.
“Cháu sang tận đây mà chẳng báo trước gì cả.
Haiz, dượng tiếp đón có chút sơ sài, mong cháu không để bụng.”
Quách Thừa Tuyên mỉm cười bưng tách trà mà người đàn ông trung niên ngồi trước mặt mình vừa châm lên: “Có trà là được rồi ạ, cháu cũng không phải kiểu người thích đòi hỏi cầu kì.”
Người đàn ông kia khẽ thở hắt ra một hơi, nhìn đến sắc mặt cũng mơ hồ đoán ra được ông ta đang cực kì căng thẳng.
Ai rơi vào trường hợp này mà không căng thẳng mới là lạ.
Dù sao thì Quách Thừa Tuyên tự dưng một ngày đẹp trời lại chạy đến đây, không dọa người thì chính là đang nói dối.
Nhìn hắn đang ngồi thong thả uống trà, Mộ Viễn Trạch trong lòng không khỏi thấp thỏm.
“Cô của cháu hôm nay không đến công ty à dượng?” - Hắn hỏi, ngữ khí nhẹ bẫng, giống như bản thân hắn ở nơi này mới chính thức là người chủ.
Mộ Viễn Trạch cũng nhấp một ngụm trà, vội trả lời hắn: “Có lẽ là Tuệ Lâm đang ở nhà, dù sao thì từ ngày Di Dung phẫu thuật xong sức khỏe vẫn hẳn là còn yếu thế nên Tuệ Lâm cũng ít đến công ty hơn, mọi việc ở đây giao lại hết cho dượng rồi.”
Quách Thừa Tuyên gật gù tỏ ý đã hiểu.
Biết trước như vậy hắn thà chạy đến Mộ gia luôn cho khỏe thân, đỡ phải đến đây làm phiền khiến cho từ trên xuống dưới Mộ thị rơi vào loạn lạc, thấp thỏm không yên.
“Cháu đến đây tìm Tuệ Lâm à? Có chuyện gì gấp không thể giải quyết qua điện thoại hay sao mà phải cất công đến tận đây? Haiz… Về sau có đến cũng thông báo với cô dượng một tiếng để còn chuẩn bị tiếp đón, cháu cứ đến thế này thực sự dượng không chuẩn bị gì kịp, áy náy lắm.”
“Haha, dượng đừng có để tâm chi nhiều chuyện đấy, cháu chỉ đến gặp cô có chút việc mà thôi, không cần phải tiếp đãi nồng nhiệt quá đâu.
À… Sẵn đây cháu có việc muốn hỏi dượng một chút.”
Mộ Viễn Trạch nghe đến Quách Thừa Tuyên có chuyện muốn hỏi mình, trong lòng lập tức rơi lộp bộp.
Chết tiệt! Không phải là hắn muốn đòi lại mấy món nợ từ ông đây chứ? Ông ta căng thẳng ít nhiều nhưng vẫn phải vờ như là thật trấn tĩnh, mỉm cười với cái tên ôn thần đang ngồi trước mặt mình đây.
“Có chuyện gì sao?”
Quách Thừa Tuyên bỏ chéo chân, hắn đặt ly trà rỗng xuống bàn, cực kì thong thả ngả người ra sofa: “Không biết dượng có biết chuyện trước đó cô có đâm đơn kiện người đã suýt nữa thì hại chết Di Dung hay không?”
Mộ Viễn Trạch âm thầm thở phào một phen vì Quách Thừa Tuyên không có nhắc gì đến món nợ kia.
Điều này thật sự khiến cho ông ta đỡ căng thẳng hơn nhiều, với ông ta, chuyện gì cũng có thể hỏi được nhưng nhất định không được hỏi đến chuyện nợ nần tiền bạc.
“Có nghe nói, chuyện này Tuệ Lâm nói rằng để cho bà ấy lo liệu thế nên dượng cũng không có hỏi nhiều.
Nghe nói phiên tòa sắp sửa diễn ra rồi, cái người bị kiện còn là thanh mai trúc mã của cháu.”
Thanh mai trúc mã? Cái danh xưng này chói tai đến nỗi khiến cho Quách Thừa Tuyên phải bật cười: “Thanh mai trúc mã của cháu nhưng cũng cùng lớn lên với Di Dung mà không phải sao? Hơn nữa cháu đã có hôn thê rồi, dượng không sợ rằng tiểu lão bà nhà cháu sẽ ghen tuông rồi làm khổ cháu đó chứ?”
Cái kiểu bông đùa này của Quách Thừa Tuyên thực sự khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, nhất là khi những người mà hắn đang muốn đùa, hiện tại là Mộ Viễn Trạch đang cảm thấy sau gáy mình lạnh toát.
Đùa giỡn như thế này nghe thì vui đấy nhưng ý tứ cảnh cáo trong lời nói của hắn thực sự khiến cho người ta không khỏi cảm thấy đáng sợ.
“Haha, dượng chỉ nói đùa một chút thôi, mong cháu và cháu dâu đừng để bụng quá nhé!” - Ông ta vội vàng thanh minh, rồi lại hỏi: “Nhưng cháu đến tìm Tuệ Lâm là vì việc này sao? Không lẽ cháu muốn xin rút đơn kiện?”
Xem ra Mộ Viễn Trạch thực sự không có biết nhiều chuyện lắm thì phải.
Quách Thừa Tuyên cũng chẳng có ý định muốn nói với ông ta quá nhiều.
Người như ông ta dễ dàng bị Quách Tuệ Lâm qua mặt, chẳng thèm cho biết điều gì e là cũng có nguyên do.
Hắn cũng không quá xem trọng người dượng này, thôi thì cứ mặc kệ ông ta vậy.
“Cháu chỉ tình cờ hỏi đến thôi, cháu tìm cô là vì việc khác, không phải chuyện này đâu.”
“À…! Vậy có gì cháu cứ đến Mộ gia nhé! Nếu Tuệ Lâm không có ở đấy thì cũng có Di Dung.”
“Vâng dượng!”
Hắn không nán ở lại Mộ thị quá lâu bởi vì hắn không muốn bỏ ra nhiều thời gian làm việc vô bổ.
Xem ra hắn cần phải đến Mộ gia một chuyến rồi.
Về cái người đàn ông tên Mộ Viễn Trạch này nếu không phải bối phận hơn hắn, còn là dượng của hắn, bằng không hắn đã không đặt vào mắt bao giờ.
Một người ngay từ đầu đã chẳng nuôi nổi cho mình chí lớn, chỉ biết bám vào nhà vợ để đạt được đến như hiện tại thì hắn nghĩ rằng hắn cũng chẳng có cần xem trọng làm gì cho cam.
Mộ Viễn Trạch đang nợ hắn một số tiền khổng lồ, là từ những lần Mộ thị bị ông ta làm cho thua lỗ, phải dùng danh nghĩa Quách Tuệ Lâm đến cầu xin hắn chiếu cố giúp đỡ cho.
Mộ thị bây giờ có được như ngày hôm nay cũng ăn theo không ít danh tiếng và tiền bạc của Quách thị, thế nên Quách Thừa Tuyên cũng sẽ nhất định đem cái cơ ngơi này về tay mình.
Tất nhiên là nếu như rơi vào trường hợp bất khả kháng mà thôi.
Hắn cũng còn tình người, cũng còn biết cái gọi là gia quy, là huyết thống mà.
“Anh đến tận đây mà chẳng có báo trước gì cả, mẹ không có ở nhà.”
Không nằm ngoài dự đoán, chỉ có Mộ Di Dung ra đón tiếp hắn, Quách Thừa Tuyên tự dưng cảm thấy ngày hôm nay của hắn chẳng có tí chuyện gì gọi là thuận lợi cả.
Bỏ ra một đống thời gian đến tận đây mà không gặp được Quách Tuệ Lâm, hắn cũng có chút hơi phiền trong lòng rồi.
“Em khỏe chưa? Anh vừa từ chỗ bố em đến đây, nghe nói là tình trạng sức khỏe của em vẫn cứ như vậy, không khả quan hơn chút nào sao?”
Mặc dù không muốn tốn thêm thời gian nhưng hắn vẫn phải hỏi han Mộ Di Dung vài câu chiếu lệ.
Dù sao thì lần trước cô ta gặp nạn, hắn thân là anh trai họ nhưng vẫn chưa có đến thăm đàng hoàng được lần nào.
“Sức khỏe em vẫn ổn thôi à, chỉ là bố mẹ thương em nên muốn giữ em ở nhà theo dõi nhiều hơn thôi.
Anh đến đây tìm mẹ em á? Cất công đến tận đây chỉ để tìm mẹ thôi sao?”
“Ừ… có một số chuyện quan trọng anh nghĩ là nên gặp nhau nói chuyện thì sẽ hay hơn nên mới đến đây, không ngờ là cô không có ở công ty, cũng không có ở nhà.
Anh có gọi điện nhưng cô lại không nghe máy, kì lạ thật!”.
“Ồ! Em cũng không rõ nữa, em tưởng là mẹ đến công ty cơ.”
Mộ Di Dung mơ hồ cảm nhận được cái chuyện quan trọng mà Quách Thừa Tuyên muốn nói ít nhiều cũng có liên quan đến cô ta.
Hay là hắn đã biết được chuyện cô ta và mẹ mình đã rút lại đơn kiện Bạch Ly rồi?
Chuyện này nhất định không được để cho Quách Thừa Tuyên nhúng tay vào, bằng không mọi chuyện sẽ bị hắn làm cho tan tành mất.
Cô ta nên tìm cách báo với mẹ mình thôi, nhất định không được để cho Quách Thừa Tuyên gặp được bà ta trong ngày hôm nay..