“Thừa Tuyên đến tận đây sao?”
“Vâng! Mẹ khoan hãy về vội đã, con nghi ngờ rằng anh ấy đến đây chính là muốn hỏi về chuyện vì sao chúng ta lại rút đơn kiện Bạch Ly đó.”
Trong phòng, Mộ Di Dung đang cố đè nén âm lượng của mình xuống đến mức thấp nhất để nói chuyện với Quách Tuệ Lâm.
Cái tên Quách Thừa Tuyên kia vẫn đang ở dưới phòng khách, có nhã ý muốn đợi bà ta về nhà, Mộ Di Dung đương nhiên sẽ không có chịu ngồi yên, vội tìm cách đi thông báo.
“Con không cần lo lắng quá đâu, mẹ sẽ về ngay! Trong thời gian này con cứ tiếp đãi anh họ mình nồng nhiệt đi!”
Mộ Di Dung nhảy dựng lên: “Nhưng mà mẹ… nếu như anh ấy hỏi chuyện thì làm sao?”
“Con cứ nói là mình không biết gì cả, đợi mẹ về sẽ giải quyết sau.
Chúng ta có thể qua mặt được Thừa Tuyên ngày hôm nay nhưng chưa chắc là ngày mai cũng sẽ qua mặt được, cứ đối diện với nó đi, con đừng nói gì cả, mọi chuyện cứ để mẹ lo.”
Mặc dù đã được trấn an đến mức như thế nhưng Mộ Di Dung vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Dù sao thì cái người anh họ tên Quách Thừa Tuyên kia của cô ta cũng không phải là người tầm thường, cô ta sợ rằng mẹ mình cũng không phải là đối thủ của hắn nữa là.
“Anh đợi một lát nhé! Có lẽ là mẹ sắp về rồi, nếu như không đến công ty thì mẹ sẽ thường về sớm lắm đó ạ!” - Mộ Di Dung mang ra một đĩa trái cây được cắt gọt đẹp mắt.
Cô ta vẫn sẽ nghe lời mẹ mình, ngoan ngoãn tiếp đón người anh họ này một cách nồng nhiệt hết sức có thể đã.
Quách Thừa Tuyên tranh thủ lấy máy tính bảng ra làm việc, nhìn thấy Mộ Di Dung quay lại với một đĩa trái cây, hắn cũng chẳng bày ra chút bất ngờ nào.
“Em không khỏe thì cứ đi nghỉ đi, anh đợi mẹ em về sau.”
“Đâu có được! Dù sao thì anh cũng đến đây gấp như vậy, nhà lại chẳng có ai, nếu như em không thay bố mẹ tiếp đón anh đàng hoàng thì đâu có phải lễ đâu chứ! Huống gì anh lại là anh họ của em mà.”
Nhìn thấy Mộ Di Dung nồng nhiệt như vậy, hắn cũng chẳng có ý gì là ngăn cản.
Thôi thì cứ để cô ta ở đây cũng được, hắn ngồi một mình ở chỗ này có như thế nào thì cũng có chút kì cục.
“Tuần sau là phiên tòa xét xử Bạch Ly sẽ mở ra đó, em có biết chuyện chưa? Hôm đấy em và cô sẽ đến chứ nhỉ? Dù sao cũng là người bị hại mà.” - Hắn lơ đễnh hỏi, muốn moi móc một chút ít thông tin gì đó từ Mộ Di Dung trước khi Quách Tuệ Lâm quay trở về.
Lo lắng của Mộ Di Dung quả thực không sai một chút nào, Quách Thừa Tuyên đến đây chính là vì chuyện phiên tòa của Bạch Ly.
Cô ta cắn môi, nhìn người anh họ của mình vẫn đang ung dung cắm mặt vào máy tính bảng để xử lý công việc, tìm cách ứng biến lại, trong lòng thầm cầu mong mẹ mình hãy mau mau về.
“Em có nghe mẹ nói qua rồi ạ.
Lần trước mẹ định là sẽ đi một mình bởi vì tình trạng sức khỏe của em không được ổn định lắm, sợ nếu đi xa thì sẽ ảnh hưởng.
Không biết tuần đến mẹ có đưa em theo hay không.”
“Nếu em muốn đi thì tất nhiên là anh sẽ lo liệu việc này, dù sao thì cũng là chỗ của anh, nếu như để em gặp phải vấn đề gì thì anh cũng không tránh được lời ra tiếng vào.”
Quách Thừa Tuyên đáp trả cực kì cao tay khiến cho Bạch Ly có muốn phản bác lại cũng không có cách nào, thế là cô ta chỉ ậm ừ: “Vâng ạ! Cái này để em bàn bạc lại với mẹ xem vì tình hình sức khỏe của em cũng ổn rồi.”
Hắn chẳng nói thêm gì nữa, chỉ tập trung xử lý công việc của mình.
Dẫu chỉ nói chuyện có một hai câu nhưng không phải là hắn không thu thập được cái gì quý giá.
Quyết định đánh từ phía của Mộ Di Dung thực sự không phải là một quyết định sai lầm khi hắn rõ cô em họ này của mình kì thực không có nhiều năng lực giấu diếm.
Chắc chắn Mộ Di Dung phải biết điều gì đấy và đang giấu diếm hắn thế nên cô ta mới bày ra cái dáng vẻ ấp a ấp úng, lúc nào cũng thấp thỏm đứng ngồi không yên như thế này.
Nhu nhược! Đó là điều mà hắn cảm thán cô em họ của mình.
Có lẽ là vì tiếp xúc với Diệp Liên Tuyết đủ lâu để thành quen khiến cho hắn cảm thấy được chẳng có một ai có thể hành xử mọi chuyện gọn ghẽ và tuyệt vời như cô cả.
Hơn nữa Mộ Di Dung đúng thật là mang nhiều gene trội của bố, cô ta và Mộ Viễn Trạch thực sự giống y nhau như đúc, mọi suy nghĩ lo âu như thế nào đều đem viết toàn bộ lên mặt.
Thú vị! Hắn cảm thấy cái gia đình này thực sự rất thú vị!
Cũng phải hơn nửa tiếng sau, Quách Tuệ Lâm mới quay trở về.
Mộ Di Dung thở phào nhẹ nhõm biết bao nhiêu khi trông thấy mẹ mình.
Trời ơi cô ta muốn khóc đến nơi rồi đây, phải ngồi đối diện với ông anh họ đáng sợ như tu la dưới địa ngục kia của mình, cô ta cảm thấy sức khỏe của mình thực sự đã vì căng thẳng mà bị trút sạch toàn bộ.
“Cô!” - Hắn mở lời chào, nhìn người phụ nữ quyền quý đang đi vào nhà.
“Cháu đến đây sao không báo trước?” - Bà ta đưa túi xách cho người giúp việc rồi lại nhìn sang Mộ Di Dung: “Di Dung có tiếp đãi anh họ con đàng hoàng không thế?”
Mộ Di Dung vội gật đầu, nhìn mẹ mình như nhìn một vị cứu tinh: “Có ạ! Cũng may là mẹ về sớm, nếu không cứ để anh Thừa Tuyên đợi mãi cũng không hay.
Mẹ về rồi thì mẹ và anh nói chuyện đi nhé ạ! Con xin phép lên phòng nghỉ ngơi!”
Mộ Di Dung bỏ chạy như bị ma đuổi.
Có cho vàng cô ta cũng không dám ở lại đó thêm một khắc nào nữa đâu.
Cả một buổi phải chống chọi lại cái người anh họ kia, cô ta sợ rồi, thực sự rất sợ rồi!
“Cô, không biết chúng ta có thể vào thư phòng nói chuyện hay không?”
“Có chuyện gì quan trọng lắm sao? Nếu như cháu muốn thì có thể cùng cô lên thư phòng trên tầng hai.”
Chuyện thì cũng chẳng có quan trọng nhưng chủ yếu là hắn không muốn người giúp việc phải bàn ra tán vào.
Xem như là hắn đang quan trọng giúp Quách Tuệ Lâm cái sĩ diện của gia đình bà ta rồi.
Người giúp việc mang vào thư phòng một bình trà nóng rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Quách Thừa Tuyên lúc này mới vào việc chính.
“Muốn gặp cô còn khó hơn gặp nguyên thủ quốc gia ấy nhỉ? Cháu đợi cô nửa ngày rồi đấy!”
Quách Tuệ Lâm ung dung như không có gì, nhẹ bẫng đáp lại: “Cô có chút việc phải ra ngoài, điện thoại cũng hết pin.
Cháu cất công đến đây e rằng phải có chuyện gì quan trọng lắm nhỉ?”
Nhìn ngữ điệu của bà ta, e là bà ta cũng đã đoán được điều mà hắn muốn nói rồi.
Thế nên Quách Thừa Tuyên cũng chẳng cần phải vòng vo tam quốc chi cho lắm, hắn trực tiếp ngả bài ngay.
“Về vụ kiện tụng Bạch Ly.
Tại sao cô lại rút đơn kiện ngay trước ngày ra tòa? Không phải thời gian trước chính cô là người đã ồn ào muốn khởi kiện Bạch Ly ra tòa và khiến cho cô ta phải ngồi tù mọt gông vì dám làm hại Di Dung sao? Bây giờ cô rút đơn kiện một cách âm thầm, không cho ai biết được kể cả chồng mình, cô không thấy như vậy sẽ rất có lỗi với Di Dung? Em ấy cũng suýt nữa thì phải bỏ mạng còn gì?”
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, và nó nằm trong dự tính của Quách Tuệ Lâm toàn bộ.
Bà ta khẽ cười, bưng tách trà nóng nhưng chẳng có ý định gì sẽ uống nó.
“Cháu đang lo lắng cái gì thế? Lo lắng rằng thanh mai trúc mã của mình sẽ không ngồi tù sao? Cháu đang đại diện cho công lý để đến đây chất vấn cô mình về những vấn đề không liên quan đến cháu à? Thừa Tuyên… Hơn ai hết cô nghĩ rằng cháu là người hiểu rõ nguyên tắc không xen vào chuyện không phải là của mình nhỉ? Đây không phải là điều mà cháu muốn sao? Chẳng phải lần trước cháu đã nói với Bạch lão gia là sẽ giúp ông ta mà…”.