Nhìn thấy Quách Tuệ Lâm giống như bị ai giẫm phải đuôi, Quách Thừa Tuyên chỉ cười khẩy một tiếng.
“Cháu đến đây vì cái lý do gì cũng đâu có liên quan đến cô đâu nhỉ? Cháu chỉ là tiện miệng muốn hỏi vì sao cô lại rút đơn kiện thôi.
Cô đang thắc mắc cháu không làm đúng với nguyên tắc nhưng cô quên mất rằng mình cũng đang như thế đó.”
Quách Tuệ Lâm cuộn chặt nắm tay, bà ta thực sự muốn lao đến đánh chết cái tên cháu trai trời đánh này của mình.
Có vẻ như nếu bà ta căng thẳng, bà ta sẽ càng khiến cho hắn nhanh chóng đạt được mục đích của mình hơn thì phải.
Bà ta nhanh chóng khôi phục lại tinh thần mình, nhất định không được để cho Quách Thừa Tuyên có thể nắm bắt được sơ hở.
“Chuyện rút đơn kiện, cô cũng là đang suy nghĩ cho đại cục mà thôi.
Dù sao thì giao tình giữa hai nhà Quách - Bạch từ xưa đến nay vẫn luôn luôn tốt đẹp, cô cũng không muốn vì ích kỷ quá thành ra phá tan tành mọi thứ.
Dù sao thì Di Dung cũng đã sớm an toàn, chuyện đuổi cùng giết tận một người như vậy không phải là quá tàn ác hay sao?”
Tàn ác? Quách Thừa Tuyên nhấp một ngụm trà, đối với cụm từ này cảm thấy thực sự không có gì thú vị bằng.
Cô của hắn đang cảm thấy những việc mình làm là tàn ác sao? Hắn cảm thấy buồn cười nhiều hơn là rủ lòng đồng cảm với bà ấy.
Ngay từ đầu, nếu như Quách Tuệ Lâm không phải là người sống chết muốn đẩy Bạch Ly vào tù, muốn kiện cô ta với tội danh cao nhất thì bây giờ Quách Thừa Tuyên hắn cũng sẽ không cảm thấy chuyện này lạ lẫm đến vậy đâu.
Chẳng qua là vì người nằng nặc đòi kiện cũng là bà ta, rồi bây giờ đơn phương rút lại đơn kiện một cách âm thầm cũng là bà ta.
Nếu nói rằng bà ta đang cảm thấy mình tàn ác thì vừa đúng mà cũng vừa không đúng.
Bà ta đang cảm thấy mình tàn ác với Bạch Ly? Điều này Quách Thừa Tuyên cứ cho nó là đúng đi.
Nhưng điều không đúng ở đây chính là bà ta không cảm thấy mình tàn ác với người khác.
Tất cả những suy nghĩ trên của mình, Quách Thừa Tuyên đã che giấu nó kín kẽ, sắm vai một kẻ không liên quan gì đến đây để bát quái chuyện đời, tuyệt nhiên sẽ không để cho bất kì ai thấy được tâm tư của mình.
Và Quách Tuệ Lâm tốt nhất là nên giữ cái suy nghĩ đó cho cẩn thận, nên cảm thấy mình tàn ác và đừng đụng chạm gì đến hắn.
“Cháu chỉ hỏi vậy thôi haha, dù sao thì Bạch Ly thoát khỏi cảnh tù tội cũng là nhờ công của cô cả.
Chắc là cô ấy phải đền đáp cho cô và Di Dung xứng đáng lắm nhỉ?”
Quách Tuệ Lâm khẽ đứng hình, Quách Thừa Tuyên vội thu cái biểu cảm kì lạ đó của bà ta vào trong tầm mắt rồi đem ý cười khỏa lấp nó.
Đúng thật là một người cô với tâm cơ sâu hoắm nhưng không đủ để qua mặt hắn rồi.
“Cô chưa nghĩ rằng Bạch gia và Bạch Ly biết chuyện này đâu.
Nhưng nếu có mang ơn thì cũng nên mang ơn một cách thật âm thầm và kín kẽ thôi.
Cháu biết đó, cô nhân từ được như thế này cũng không có nghĩa là cô sẽ cho Bạch Ly thêm một cơ hội nào có thể tiếp cận Di Dung để làm bạn.”
Quách Thừa Tuyên giả vờ gật đầu: “Cháu cũng nghĩ là như thế, bởi vì làm gì có ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu cô nhỉ?”
Quách Tuệ Lâm nhìn đứa cháu trai của mình, hắn đang nhìn bà ta, ánh mắt mang đầy ý cười.
Nếu như người ngoài nhìn vào liền sẽ có cảm giác đây là một cuộc nói chuyện bình thường giữa hai cô cháu, nhưng nếu như người ta đặt bản thân mình vào trường hợp của Quách Tuệ Lâm thì dĩ nhiên là ai cũng đều sẽ cảm thấy không rét mà run.
Nhất là khi Quách Thừa Tuyên mang theo cái ý cười đầy khiêu khích như thế.
“Sáng nay cháu đã đến Mộ thị để tìm cô đấy, nhưng không gặp cô, cháu đã gặp dượng.
Ông ấy vẫn như xưa nhỉ?” - Hắn bâng quơ nói một câu khi Quách Tuệ Lâm đang châm trà, động tác của bà ta khẽ ngừng lại giây lát.
“Cháu đã nói chuyện với ông ấy sao?” - Bà ta hỏi, một câu hỏi hết sức xáo rỗng, nó chỉ khiến cho Quách Thừa Tuyên cảm thấy rằng bà ta đang cực kì căng thẳng mà thôi.
Hắn cười, giống như chẳng có chuyện gì, tiếp tục là cái điệu bộ cực kì bông đùa, chọc tức người khác: “Vâng, có một chút.
Cháu đã nói chuyện với dượng về cô, nhưng dường như là dượng vẫn có nhiều bận tâm về cháu lắm thì phải, trông ông ấy khá lo lắng.”
Tất nhiên là phải lo lắng! Quách Tuệ Lâm toát mồ hôi lạnh khi nghe thấy câu nói đùa này của Quách Thừa Tuyên.
Có khi là hắn không đùa.
Bà ta đương nhiên biết rõ cái Mộ thị sừng sững như thế được đến bây giờ cũng có không ít lần Quách Thừa Tuyên phải nhúng tay vào đâu, cả cái Mộ gia có ngày hôm nay cũng là hưởng sái ít nhiều từ Quách gia nữa.
Bà ta biết chồng mình lo lắng điều gì và Quách Thừa Tuyên đến đây đại diện cho điều gì.
Người ta nói bà ta đại diện cho quyền lực của thành phố Z này, nhưng đâu ai biết được bà ta vẫn đang lo sợ ít nhiều từ cái kẻ mới chính là diêm vương của nền kinh tế đại lục đây.
“Có lẽ là ông ấy lo lắng cháu đến đây khá bất ngờ nhưng lại không tiếp đãi kịp thời thôi.
Dượng của cháu từ xưa nay vẫn luôn như vậy mà, lo xa nhiều chuyện không đâu.”
Quách Thừa Tuyên gật đầu, cười: “Cháu cũng cảm thấy vậy đó! Cô không thấy là văn phòng ở Mộ thị hơi cũ rồi ạ? Vừa sáng nay cháu đến chơi thấy cũng chẳng có khang trang như trước nữa.
Cháu nhớ là ông nội ngày trước có tặng cho cô dượng bức tứ bình quý giá lắm, nhớ là nó đặt ở văn phòng, sáng nay cháu chẳng thấy nó đâu nữa.
Lạ thật!”
Quách Tuệ Lâm cúi đầu, che giấu đi đôi mắt có chút thất thần.
Chết tiệt! Quách Thừa Tuyên rốt cuộc là muốn làm cái gì nữa đây? Tại sao hắn lại có thể xét nét đến từng chút một như thế cơ chứ.
Bức tứ bình đó là một bức tranh quý, ngày trước khi kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của Quách Tuệ Lâm và Mộ Viễn Trạch, Quách lão gia tử đã gửi tặng hai người họ.
Ngày trước có lần có người đến siết nợ vì làm ăn thua lỗ, Mộ Viễn Trạch vì bảo vệ tính mạng gia đình đã dâng bức tứ bình quý giá đó cho người ta, đến nay cũng chưa từng có cơ hội để chuộc lại.
Không ngờ rằng Quách Thừa Tuyên lại chú ý được đến tiểu tiết này, chết tiệt thật!
“Dượng của cháu có nói bức tứ bình quý giá như vậy nếu để ở chỗ ai cũng dễ dàng thấy thì sẽ khiến cho những kẻ có lòng dạ tiểu nhân rất dễ nảy sinh lòng tham thế nên đã cho người đem cất nó rồi.
Hầy! Ông ấy đối với những thứ được bố vợ tặng đều lưu giữ rất cẩn thận rồi trân quý nó còn hơn cả người nhà mình, cô và Di Dung nhiều khi cũng phải ghen tị đấy.”
Một lời nói dối đầy sơ hở! Quách Thừa Tuyên chỉ mỉm cười khi trông thấy Quách Tuệ Lâm giả lả giải thích cho mình, lấp liếm sự thật bằng một câu chuyện đầy lỗ hổng như thế.
Thú vị ghê! Cái gia đình này rốt cuộc sợ hắn đến mức nào mà mỗi lần gặp hắn đều sẽ loạn ngôn như thế nhỉ?
“Thấy dượng biết quý trọng như thế cháu cũng cảm thấy vui thay cho ông nội.
Ông nội có gửi lời đến muốn cô dượng và Di Dung đến chơi ít hôm.
Ông bảo rằng ông nhớ Di Dung rồi.”
“A… Tất nhiên là cô phải sắp xếp rồi.
Lần trước Di Dung chưa kịp mừng thọ ông ngoại thì đã xảy ra biến cố như thế đó, cô phải để Di Dung đến thăm ông bù lại vào dịp khác rồi.
Để cháu phải đi đường xa đến như vậy để nói chuyện với cô, thật là áy náy quá.
Hay là cháu ở lại dùng bữa nhé! Trời cũng đã về chiều rồi, bây giờ nếu cháu quay về thì sẽ tối mất!”
Không ngờ là Quách Thừa Tuyên cũng chẳng có ý định ở lại lâu, hắn từ chối ngay tắp lự: “Chuyện này phải thất hẹn với cô rồi, cháu vẫn còn việc phải làm, hôm nay đến đây gặp được cô là được rồi.
Cháu xin phép về trước, vợ cháu ở nhà vẫn đang đợi cháu.
Hẹn cô lần đến nhé!”
Nhìn thầy Quách Thừa Tuyên ưu ái dùng cái danh xưng “vợ cháu” đầy thân mật như thế kia thật khiến cho Quách Tuệ Lâm cảm thấy chói tai.
Cái tên này thực sự muốn rước cái thứ kia về nhà rồi sao? Bà ta phải mau chóng sai Bạch Ly hành động thôi.
Mà những ý niệm đen tối vừa chạy qua mắt bà ta nhanh chóng đã bị Quách Thừa Tuyên nắm bắt lấy.
Hắn chỉ cười, không nói gì cả.
Xem ra hắn đúng, Kỷ Thương cũng đúng rồi.
Thời gian tới có lẽ hắn cần phải xem xem mình nên làm gì trước khi để Kỷ Thương biết chuyện này thôi..