“Em muốn biết những gì, chỉ cần em hỏi, tôi đều sẽ nói cho em biết, không có nửa lời nào dám giấu diếm.”
Quách Thừa Tuyên thong dong đút tay vào trong túi quần, hắn đang thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận kia của phu nhân nhà hắn, quả thực là một kiệt tác mà.
Diệp Liên Tuyết không để ý đến ý cười trong đôi mắt hắn, cô đặt túi xách xuống ghế sofa, ánh mắt nhìn hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên ý vị lạnh lùng chưa từng tản bớt.
Cô sẽ lại dịu dàng với hắn như ngày thường, sớm thôi, khi mà cô có được những thứ mà mình muốn biết đã.
“Chuyện rút đơn kiện, tôi nghe Lục Nghị Thành nói rằng chính Quách gia đã là người rút đơn kiện.
Chuyện cũng đã là chuyện của một tuần trước, tại sao anh chưa từng nói ra với tôi?”
Câu hỏi mở đầu này cũng chính là câu hỏi quan trọng nhất, Diệp Liên Tuyết vẫn luôn luôn biết cách đi vào đúng trọng tâm câu chuyện, không thừa thãi, không dài dòng.
Về điểm này của cô, Quách Thừa Tuyên vẫn luôn cực kì tán dương, nhưng dùng sự lạnh lùng kia để nói chuyện với hắn dẫu cho giữa hai người bây giờ đã dần trở nên gần gũi hơn vẫn khó tránh để khiến cho hắn cảm thấy hơi buồn một tẹo.
“Em ngồi xuống trước đã! Trước hết cũng cần phải dùng điểm tâm, uống trà chứ đúng không? Em vẫn chưa cho tôi biết rằng em đã ăn trưa hay chưa.”
Vòng vo tam quốc! Diệp Liên Tuyết thầm mắng nhưng cô cũng ngoan ngoãn làm theo hắn, ngồi xuống ghế sofa, tất nhiên là với một tâm trạng chẳng hề có chút gì gọi là vui vẻ cũng như là đồng tình chấp thuận.
Quách Thừa Tuyên gọi thư ký mang trà bánh vào văn phòng, hắn rót nhà, nhìn cô, thong dong, chậm rãi, cực kì ra dáng một người thừa thời gian.
“Em ăn trưa chưa?”
Vẫn lại là câu hỏi này.
Diệp Liên Tuyết thở dài: “Tôi đã ăn trưa cùng với Kỷ Thương và Lục Nghị Thành rồi, anh còn quan tâm vấn đề này làm cái gì? Anh chỉ cần nói ra những điều mà tôi đang thắc mắc là được thôi mà.”
“Gấp gáp quá thì sẽ khiến cho em rất dễ nóng giận đó.
Cứ bình tĩnh ăn bánh uống trà đi, tôi sẽ nói cho em, không sót nửa chữ.
Nhưng khi nào tâm trạng em ổn định đã.”
Cô thừa nhận là mình khá nóng tính, nhưng ở một vài trường hợp, cô cũng nghĩ rằng mình không nóng tính đến nỗi khiến cho người ta phải cố gắng kìm hãm bản thân cô lại.
Cô đã từng nóng tính với Quách Thừa Tuyên, kha khá lần, trong quá khứ, nhưng bây giờ chuyện này hiếm khi xảy ra lắm.
Hắn đang làm những việc dư thừa này chính là vì sợ rằng cô sẽ giận dữ lên rồi đạp bay hắn từ đây xuống đất chẳng hạn?
Diệp Liên Tuyết nhấp một ngụm trà.
Cô cũng cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại.
Được rồi! Đột ngột xông vào văn phòng của hắn ngay giữa giờ làm như thế này chính là đang nóng vội rồi đó, vui vẻ thôi, cô cũng đã bình tĩnh lại nhiều hơn so với lúc vừa vào đây rồi.
“Nếu như em thực sự muốn biết lý do vì sao cô của tôi đột ngột rút đơn kiện thì chính tôi cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này đâu.
Tôi không biết.
Cái này không giấu em làm gì.”
Diệp Liên Tuyết ngẩng mặt nhìn hắn, cuối cùng thì hắn cũng chịu vào vấn đề chính rồi, nhưng mà thông tin này kì thực chẳng hề có chút giá trị nào cả.
“Nhưng tại sao không nói cho tôi biết? Cả anh, Kỷ Thương lẫn Lục Nghị Thành đều như nhau cả, phải đợi đến sáng nay khi tôi bước lên vị trí nguyên cáo tôi mới biết mình là nguyên cáo.” Diệp Liên Tuyết đỡ trán.
Bị đánh úp kiểu này thực sự là một trải nghiệm chẳng có tí xíu vui vẻ gì.
Quách Thừa Tuyên chỉ cười.
Cũng may là cô và Lục Nghị Thành xem ra là phối hợp cực kì ăn ý, bằng không nếu như vụ kiện này mà còn thua nữa thì chắc chắn hắn sẽ bị cô cho ăn hành mất.
“Không nói với em vì sợ em suy nghĩ thôi.
Hơn nữa là tôi cũng muốn tìm hiểu ngọn ngành chuyện này ra làm sao nữa.
Chính tôi cũng bị bất ngờ khi đơn kiện lại tự dưng bị rút, lại còn là vào lúc sắp sửa mở ra phiên tòa.”
“Vậy anh tìm hiểu được gì rồi? Có thể nói cho tôi biết hay không?”
“Nếu như tôi nói tôi chẳng tìm thấy thứ gì giá trị thì không biết là em có tin hay không?”
Diệp Liên Tuyết liếc xéo hắn một cái thật cháy, cái tên này mà cũng có chuyện không điều tra ra được sao? Điều này khiến cho cô bất ngờ đấy! Và cô cũng không có tin đâu.
“Dù sao thì chuyện cũng đã xong rồi, tôi có thêm được một khoản đền bù kha khá, và thanh mai trúc mã của anh thì vẫn bình an vô sự.
Chúc mừng nhé!”
Quách Thừa Tuyên chau mày.
Ý gì đây? Cô nhóc này tự dưng đổi thái độ như thế là sao vậy chứ? Từ lâu hắn đã sớm rạch ròi mối quan hệ của mình với Bạch Ly rồi mà nhỉ? Tự dưng dạo gần đây không ít người nhắc đến cái danh xưng thanh mai trúc mã đó của hắn, có điều gì ẩn tình phía sau sao?
“Tối nay em nấu món gì thế?” - Hắn đánh trống lảng, vờ như không biết đến câu vừa rồi của cô.
Nhìn thấy hắn cố tình lờ đi câu vừa rồi, Diệp Liên Tuyết cũng không có ý định sẽ tiếp tục nói chuyện đàng hoàng với hắn nữa: “Tiền đền bù nhiều thế này nên làm gì nhỉ? Chắc là tôi phải nhắn cho Phó Duật mời anh ta đi ăn một bữa thôi, dù sao thì vừa rồi anh ta cũng giúp tôi kha khá chuyện.”
Quách Thừa Tuyên mặt đầy vạch đen.
Được rồi! Về cái phương diện này hắn phải thừa nhận là mình không có cửa để thắng được Diệp Liên Tuyết đâu.
Nhưng cô hẹn Phó Duật ra ngoài ăn tối như thế, kì thực muốn bỏ rơi người chồng thực sự là hắn ở đây sao?
“Tôi đi cùng được không? Dùng tiền của tôi, em chẳng phải tốn gì cả.”
Đề xuất này khiến cho Diệp Liên Tuyết bật cười đến vui vẻ.
Như thế nào cũng là cô có lợi, dù sao thì chuyện tiền bạc chưa từng là vấn đề đối với cô, nhưng mà có người chịu đứng ra bao nuôi như thế này cũng là một loại trải nghiệm không tệ đâu.
“Ồ! Chắc là tôi phải suy nghĩ lại thôi.
Tôi nên báo sớm cho Phó Duật chọn nhà hàng chứ nhỉ? Không biết nơi nào là nơi đắt nhất đây?”
Nhìn thấy cô cao hứng như thế, hoàn toàn khác hẳn so với lúc mới đầu xông vào đây đầy tức giận, tâm tình của Quách Thừa Tuyên cũng giãn ra đôi chút.
Mặc dù hắn bị cô bẫy ngược, trở thành trò cười cho cô mua vui nhưng chuyện này cũng chẳng có sao cả, với hắn, ít nhất thì nhìn thấy cô vui vẻ như thế này là quá đủ rồi.
Hắn sẽ không nói cho cô biết về những bận tâm, trăn trở mà hắn đã phải suy nghĩ rồi ôm trong lòng mấy ngày nay đâu.
Thôi thì khoảng thời gian vừa rồi cô đã phải cực kì vất vả, hắn cũng không cần phải khiến cho cô áp lực thêm làm cái gì.
Về sau, có lẽ hắn cũng sẽ phải gánh vác nhiều việc hơn, và nó bao gồm cả việc phải bảo vệ cô an toàn bằng mọi giá.
“Chọn nơi nào em thích nhất đấy! Tiêu tiền cho em vui thì tôi không ngại đâu.”
Diệp Liên Tuyết nhướng mày nhìn hắn.
Câu này, cô rất thích!
Thế là cô không ngại thật, còn hẹn cái dạ dày không đáy tên Phó Duật kia ở một nhà hàng năm sao đắt nhất thành phố.
Còn về phần Quách Thừa Tuyên hắn có hối hận về quyết định bồng bột này của mình hay không thì cô cũng không quan tâm lắm.
Xem như đây là sự trừng phạt mà cô dành cho hắn đi, bởi vì hắn dám che giấu cô quá nhiều..