Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài


Chuyện ồn ào giữa Diệp Liên Tuyết và Phong Dã Thiệu nếu chỉ dừng lại ở diễn đàn của học viện thôi thì đã là một chuyện khác.

Đến cả cô cũng không có cách nào nghĩ được rằng chuyện này lại đi quá xa đến nỗi gần như mất kiểm soát.
Phong Dã Thiệu cũng đã nói qua rằng anh và Diệp Liên Tuyết gặp nhau chính là để trao đổi một số thông tin cần thiết cho việc học hành sắp sửa lấy bằng tiến sĩ của cô, hội đồng dường như không có thêm ý kiến gì nhưng không phải cứ nói suông như vậy là khiến cho ai cũng đều sẽ tin.

Nhất là khi cái tần suất lên diễn đàn của Diệp Liên Tuyết cứ nhiều như lá mùa thu.
Nếu như vừa rồi vì chuyện của Bạch Ly đã ảnh hưởng đến cô không ít, danh tiếng của Quách Thừa Tuyên cũng bị người ta bôi đen đến tệ hại thì bay giờ danh tiếng của cô cũng chẳng có khá khẩm hơn gì mấy.

Quách Thừa Tuyên bị người ta nói là loại người một chân đạp hai thuyền, đối xử tốt với hôn thê của mình nhưng lại cứu giúp thanh mai trúc mã khỏi tai bay vạ gió.

Bây giờ Diệp Liên Tuyết cũng tương tự, sống với hôn phu của mình một cuộc sống hào môn với vinh hoa phú quý, bên cạnh đó vẫn không quên ve vãn giáo sư đại học điển trai, tài giỏi.
Đúng thật là miệng đời cái quái gì cũng có thể thêu dệt nên được.

Có mà ve vãn cái beep này! Diệp Liên Tuyết tức tối nhưng chẳng làm gì được, cô cũng đâu thể công khai Phong Dã Thiệu là anh trai của mình đâu chứ!
“Em không định giải thích gì sao? Khi mà tin đồn ngoài kia đang càng lúc càng lớn, sẽ ảnh hưởng lắm đấy!”
Kỷ Thương rót cho cô một cốc nước, nhìn cô uể oải bò ra bàn, cũng không biết phải nói sao về chuyện này nữa.

Thú thực thì Phong Dã Thiệu bận rộn hơn anh, đến cả việc thi thoảng cùng cô đi dùng bữa tối bây giờ cũng bị đào bới ra nhưng với một kết quả chẳng mấy tốt đẹp lắm.


“Nếu bây giờ giải thích ra với mọi người chuyện em và anh ấy có quan hệ anh em giống như anh thì anh nghĩ rằng cả ba chúng ta có còn ở lại học viện này một cách bình yên nhất được nữa hay không?”
Không phải Diệp Liên Tuyết nói không có lý, bởi vậy Kỷ Thương cũng bị chuyện này cuốn vào khiến cho anh đau đầu không thôi.
“Thôi em không phiền anh nữa, dù sao thì em cũng không thể kéo thêm anh vào chuyện này.

Em sẽ gặp anh hai vào buổi tối ngày hôm nay, hy vọng mọi chuyện ổn thỏa.”
Kỷ Thương thở dài.

Diệp Liên Tuyết cũng không có nán lại đây quá lâu bởi vì sợ liên lụy đến cả anh.

Anh cũng không biết phải làm như thế nào nữa, chỉ biết lặng yên để cho cô rời đi.

Gặp lại Phong Dã Thiệu chỉ mới sau một ngày, Diệp Liên Tuyết có chút không đành lòng khi anh xuống sắc thấy rõ.

Có vẻ như sức ép của những lời gièm pha khắp cả học viện gây ảnh hưởng đến anh nhiều lắm, và cô cũng cảm thấy có lỗi vô cùng cực.
Anh vẫn mỉm cười nhìn cô như mọi ngày, tuy nhiên anh lại cố gắng bình ổn một cách thật thậm tệ và nó chẳng có chút gì che được đi sự mỏi mệt trong đôi mắt kia.

Ồ! Anh không có trách cô lấy nửa lời đâu và cô biết rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa anh cũng sẽ không trách cứ cô một chút nào.

Nhưng mà nếu như cứ để anh phải một mình gồng gánh như thế, cô chắc chắn sẽ không chấp nhận được.
“Anh… Mọi chuyện ở học viện ổn chứ?”
Phong Dã Thiệu gắp thức ăn cho cô, rồi anh lại múc cho mình một bát súp, cố gắng tỏ ra bình thường hết sức có thể: “Làm sao có chuyện gì không ổn được chứ? Anh chỉ sợ mấy lời khó nghe kia làm ảnh hưởng đến em thôi.

Em cứ tập trung vào lo khóa luận đi.”
Chính vì lúc nào cũng được bảo bọc như thế mới khiến cho Diệp Liên Tuyết cảm thấy bản thân mình thật tệ.

Cô toàn mang đến phiền phức cho những người anh của mình, chẳng khi nào đem lại thứ gì hay ho.

Và bọn họ vẫn cứ luôn dung túng cho cô như thế, thật sự khiến cho cô cảm thấy tội lỗi.
“Em xin lỗi… Đáng lẽ ra em phải nói ra sự thật, điều đó sẽ khiến cho anh không phải chịu mấy lời lẽ không hay ho này.”
“Không cần phải như thế đâu.

Anh cũng biết suy nghĩ mà.

Nếu như để cho người khác biết được em, anh và Kỷ Thương có quan hệ với nhau như thế đó, người ta sẽ đánh giá làm sao đây chứ? Em còn cả một tương lai thật dài, còn lấy bằng tiến sĩ, sau đó học lên giáo sư, đứng trên đỉnh cao của danh vọng rồi thực hiện những điều mà em mong muốn.


Đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy, những chuyện như thế này cứ để cho anh lo đi.”
Sự hy sinh của bất kì người anh trai nào dành cho Diệp Liên Tuyết cũng đều khiến cho cô cảm thấy áp lực ghê gớm.

Bọn họ không có bổn phận nào phải hy sinh vì cô và đem lại cho cô những thứ tốt đẹp nhất.

Nhưng họ vẫn làm, mặc dù người em gái này cũng chẳng có quan hệ máu mủ ruột rà hay gì cả.

Diệp Liên Tuyết chưa từng cảm thấy mình bất hạnh khi thiếu thốn đi những mối quan hệ ruột thịt nhất, ít ra thì những người anh của cô mới là những gì khiến cho cô tự hào nhất cuộc đời này.
“Đâm lao rồi thì theo lao luôn đi, khóa luận của em sẽ do anh hướng dẫn đấy!” - Anh cười, buông ra một câu bông đùa để cố cứu lấy cái bầu không khí nặng trịch.

Và vì anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy sự tội lỗi của cô.
“Em lại đem đến phiền phức cho anh rồi!” - Cô thở dài.
Phong Dã Thiệu bật cười, anh lại gắp thức ăn cho cô, biểu tình cũng dần trở nên dễ chịu hơn vừa rồi: “Khùng ghê! Nếu như anh phụ trách hướng dẫn em làm khóa luận cao học thì chắc chắn công việc của anh sẽ ít dần đi rồi.

Mong cầu còn không đủ chứ huống gì gọi nó là phiền phức.

Nhưng anh nói trước là anh sẽ rất nghiêm khắc trong một số quy trình hay khâu thẩm định đề tài, thế nên em cũng đừng có ỷ lại mình có thiên phú mà quên đi những thứ sách vở này đâu đó!”
Trông thấy anh dễ chịu hơn trước, tâm tình của cô cũng hòa hoãn hơn.

Cô ăn cơm, cười với anh: “Em biết rồi.

Chỉ mong chuyện này sớm qua đi, dù sao thì danh tiếng của anh bị ảnh hưởng em cũng chẳng có vui vẻ tẹo nào.”
Phong Dã Thiệu không nói gì cả.


Chuyện danh tiếng của anh, ờm, nó là chuyện nan giải đấy nhưng mà anh kì thực cũng chẳng buồn quan tâm nữa rồi.

Có một số sự thật vẫn luôn tồn tại mặc dù người ngoài có không có năng lực biết được nó thì nó vẫn luôn tồn tại.

Diệp Liên Tuyết là em gái của anh, đây là sự thật không có lý do nào có thể thay đổi được nó.

So với việc sợ người ngoài không biết hay cố tình biến tấu nó thành một mối quan hệ không minh bạch nào đó thì anh sợ rằng người trong cuộc phủ nhận nó hơn.

Chỉ cần sự thật này vẫn không thay đổi, anh nghĩ rằng chẳng có chuyện gì có thể lay chuyển được anh.
Diệp Liên Tuyết trở về nhà khi đã nửa đêm.

Quách Thừa Tuyên vẫn đang ngồi trên sofa làm việc.

Vừa nhìn thấy cô, đầu mày của hắn lại chau lại, xoắn tít, cô cũng thừa biết được hắn đang suy nghĩ đến việc gì.
“Em lại gặp phải phiền phức không đáng có rồi!” - Hắn nói, nhìn thấy cô uể oải ngồi phịch xuống sofa, thương xót lan tràn trong đáy mắt hắn.
“Không biết phải làm sao nữa… Tôi không sợ gặp phải chuyện không đáng có đó, nhưng tôi lại gây ảnh hưởng đến người khác rồi.

Phải làm sao đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận