“Không biết phải làm sao nữa… Tôi không sợ gặp phải chuyện không đáng có đó, nhưng tôi lại gây ảnh hưởng đến người khác rồi.
Phải làm sao đây?”
Cô vùi mặt vào trong hai lòng bàn tay.
Cả người co rúm lại ngồi ở một góc ghế sofa.
Quách Thừa Tuyên sững sờ.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô trông nhỏ bé đến như thế này cả, cũng chưa bao giờ thấy cô than thở với hắn bất cứ lời nào.
Đặt máy tính trên đùi sang một bên, hắn tiến lại bên cạnh cô, ngồi xuống và rồi giây sau hắn đem toàn bộ thân thể của cô ôm vào trong lòng mình.
Diệp Liên Tuyết có chút sững sờ, nhưng kì lạ thay, cảm giác ấm áp này của hắn mang lại kì thực khiến cho cô không có cách nào đẩy hắn ra được.
Cô đang cảm thấy tệ hại biết bao nhiêu, cái ôm này thực sự chính là một sự cứu rỗi tốt nhất mà cô có thể nhận được trong giờ phút này.
“Tôi cũng biết là ở học viện, mỗi ngày em đi học đều phải chịu không ít lời ra tiếng vào, một phần cũng vì tôi.
Trông thấy em mỏi mệt như thế, tôi cũng chẳng cảm thấy khá khẩm hơn là bao nhiêu đâu.”
Cô im lặng trong vòng tay của hắn, chẳng biết phải nói gì thêm trong lúc này.
Cảm giác này là sao nhỉ? Cô làm liên lụy đến Phong Dã Thiệu, Quách Thừa Tuyên làm liên lụy đến cô, ài, nhập nhằng ghê, cô chẳng muốn hiểu một chút nào.
Nhưng cô chưa từng than vãn với hắn một chút nào, cũng giống như Phong Dã Thiệu đang cố gắng tỏ ra rằng mình cực kì ổn định trước mặt cô vậy.
Hóa ra ai cũng như vậy thôi.
Cô cũng chẳng có khác gì, cũng giống như một Phong Dã Thiệu thứ hai vậy.
Nhưng cho dù là có vì cái lý do nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn để anh phải năm lần bảy lượt đứng ra gánh vác mọi thứ xấu xa hết về phần mình như thế.
“Bọn tôi là anh em, tuy không phải là anh em ruột thịt do cùng một cha một mẹ sinh ra nhưng từ khi còn nhỏ xíu bọn tôi đã sống cùng với nhau rồi.
Phong Dã Thiệu từ xưa đến giờ vẫn luôn luôn đối xử tốt với tôi như thế, cả Kỷ Thương hay Lục Nghị Thành cũng không phải là ngoại lệ gì.
Tôi chẳng làm được gì cho các anh ấy, còn đem về thêm một đống phiền phức để các anh thay nhau giải quyết.
Tôi thực sự cảm thấy mình tệ lắm! Nhưng chúng tôi cũng không thể thoải mái nói cho người ta quan hệ của chúng tôi được.”
Quách Thừa Tuyên có thể không hiểu được lý do vì sao hai người họ lựa chọn im lặng không giải thích gì cả.
Nhưng hắn phải hiểu được hai người họ đã hy sinh vì nhau như thế nào.
Hắn chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc qua với Phong Dã Thiệu, nhưng một vị giáo sư trẻ tuổi với tài năng và y đức khiến cho người khác ngưỡng mộ như thế ít nhiều cũng sẽ khiến cho hắn phải kính trọng ít phần.
“Em có cần tôi giúp em giải quyết chuyện này hay không? Dù sao thì cứ im lặng mãi như thế thì mọi chuyện vẫn sẽ còn ở đó.
Chi bằng cứ giải quyết nó một cách thật gọn ghẽ đi.”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu như trống bỏi, cô thực sự không muốn bất kì ai bị cuốn thêm vào chuyện này nữa, cho dù có là muốn tốt cho cô hay giúp cô giải quyết chuyện này.
Quách Thừa Tuyên làm liên lụy cô nhiều nhưng cũng bị cô làm cho liên lụy nhiều, hắn cũng như bất kì ai, những người không có liên quan đến, chắc chắn cô sẽ không bao giờ để cho họ phải gánh vác bất kì thứ gì.
Lại một ngày nữa trôi qua và cái việc đến học viện dần trở nên nặng nề, khiến cho Diệp Liên Tuyết chẳng còn chút hứng thú nào nữa cả.
Tất nhiên là cô không phải bị những lời nói bóng gió ba hoa ngoài kia làm cho ảnh hưởng mà hơn hết, chính những suy nghĩ trong đầu cô đang tự khiến cho chính cô cảm thấy nặng nề.
Phong Dã Thiệu là giảng viên đứng lớp buổi học ngày hôm nay, không phải cô không nhìn thấy được sinh viên cũng có thái độ khác và anh cũng không có được tự nhiên như ngày thường.
“Ban ngày là thầy là trò, ban đêm không biết hai người họ gọi nhau là cái gì nữa ha?” - một giọng nói từ đâu đấy cảm thán một câu, ngay lập tức khiến cho Diệp Liên Tuyết phải dừng bút.
Không dừng lại ở đó, hồi trống khơi mào đã bắt đầu, kéo theo rất rất nhiều những người hưởng ứng theo sau, và nó càng khiến cho mọi chuyện dần đi theo chiều hướng thật thậm tệ.
“Tôi cũng muốn có kiểu quan hệ này đó nha! Dù sao Thiệu ca cũng là giáo sư đẹp trai nhất học viện này rồi còn gì, có như thế tôi cũng vui vẻ!”
“Phải đó phải đó! Cái cô kia cũng biết lựa người ghê.
Đấy giáo sư ra đấy lại chọn trúng Thiệu ca.”
“Mấy người cứ ganh đua với người ta làm cái gì? Đâu phải cứ muốn là được đâu.
Làm như mỗi mình cô kia muốn thì ngay lập tức có quan hệ được với giáo sư Phong vậy á.
Đây là mối quan hệ hai chiều đó có hiểu không? Tức là Thiệu ca của mấy người cũng đâu có biết từ chối ai đâu!”
Một người rồi lại năm người rồi lại mười người, cả giảng đường xôn xao lên khiến cho buổi học cũng không còn cách nào có thể tiếp tục được nữa.
Diệp Liên Tuyết nhìn Phong Dã Thiệu im lặng, trầm tĩnh như nước, cô lại nắm chặt lấy bút mình hơn.
Và rồi trong giây phút mà cô tưởng chừng như mọi giới hạn trong mình đều bị cái đám sinh viên này chạm đến, Diệp Liên Tuyết đứng phắt dậy, đập bàn một cái thật to khiến cho cả giảng đường đang ồn ào, xôn xao toàn những tiếng nói tiếng cười mang đầy ý tứ gièm pha cũng phải im bặt lại.
Nhưng cô làm được cái gì đây? Cô cũng không nói được, chỉ biết im lặng, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ những người vừa rồi đã có những lời lẽ không mấy hay ho đó.
Phong Dã Thiệu nhìn cô đầy lo lắng, anh không thể khuyên can vào giờ phút này đâu, và anh chỉ biết cầu nguyện cô đừng làm ra loại chuyện gì tệ hại hơn.
Những người vừa rồi ba hoa mồm mép bây giờ cũng im bặt.
Không phải bọn họ ngại ngùng gì, nhưng mà dù sao Diệp Liên Tuyết cũng là thiếu phu nhân tương lai của Quách gia, cũng là bà chủ tương lai của cái học viện này.
Mồm mép như vậy thì vui vẻ đó, nhưng tệ hơn có thể khiến cho bọn họ phải cuốn xéo khỏi đây và tự đặt dấu chấm hết cho tương lai mình mất.
Buổi sáng cứ như thế nặng nề qua đi, cả Diệp Liên Tuyết lẫn Phong Dã Thiệu đều chẳng ai cảm thấy khá khẩm hơn ai cả.
Im lặng có phải là chuyện nên làm hay không khi cả hai đều giữ im lặng nhưng lại để mọi chuyện đi quá xa như thế này.
Cô không sao cả, nhưng cô sợ công việc của anh trai mình sẽ vì cái điều này mà làm cho ảnh hưởng mất.
Dù sao anh cũng là giáo sư cơ mà.
“Tưởng ai đó kiện được tôi, rửa sạch một số tội danh rồi thì bây giờ phải sống cuộc sống vô lo vô nghĩ lắm, không ngờ lại đến cái nước này nữa rồi?”
Diệp Liên Tuyết đang nghỉ ngơi một mình ở một góc ngoài vườn hoa, không ngờ đã đến tận chỗ neo người như thế này rồi mà vẫn có ruồi nhặng vây quanh gây ồn ào như thế, cô kì thực cũng cảm thấy thật lạ lùng đấy.
Nhìn Bạch Ly cười như có như không ngồi xuống một băng ghế gần cô, thong dong giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người càng khiến cho cô gai mắt.
Lần gặp nhau gần nhất trước đó của cả hai có lẽ là lần gặp nhau trên tòa, khi mà cô là nguyên cáo gặp cô ta dưới danh nghĩa là một bị cáo, mới đó đã gần nửa tháng trôi qua, cô có cảm giác cô còn gặp nhiều chuyện không hay hơn nữa thì phải.
Không quan tâm - đây là lý tưởng sống được đặt lên hàng đầu của Diệp Liên Tuyết và cô cũng đang áp dụng nó cho hiện tại.
Bạch Ly không ngồi tù được chỉ vì vận của cô ta quá tốt, nhưng nếu cứ loe ngoe bên cạnh cô như thế này thì cô không chắc cái vận số tốt đẹp kia của cô ta cứ trường tồn được mãi đâu.
Thế nên không muốn bị mang tiếng là không biết nhân từ, cô tự mình không quan tâm đến cô ta thì hơn.
“Định không nói chuyện với tôi luôn đó hả? Cũng phải thôi nhỉ… Bây giờ cô thủ đoạn gì cũng có, còn quan tâm gì đến ai đâu? Từng người từng người một bị cô lôi xuống vũng bùn như thế chỉ vì cái sự ích kỉ của cô mà thôi.
Suy nghĩ cho người khác… Cái này tôi nghĩ là cô không có đâu ha.”.