Vốn định im lặng vờ như không nghe thấy gì, nhưng Bạch Ly cũng đang cố tìm cách để đụng chạm đến điểm cực hạn của Diệp Liên Tuyết rồi.
Nhất là khi cô đang phải chịu không ít áp lực từ đủ thứ chuyện bủa vây về, khiến cho tinh thần đang cực kì không ổn định.
“Cô định làm gì?” - Bạch Ly khẽ run sợ khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đột nhiên xuất hiện đứng chặn trước mặt mình, trông ngữ khí của cô cũng cực kì không vui vẻ gì cho cam, lạnh lùng đến bức người.
Bởi vì Diệp Liên Tuyết từng không nể sợ bất kì ai, cô có anh trai mình là đại luật sư chống lưng, bây giờ còn thêm cả giáo sư, cả Quách Thừa Tuyên nữa.
Bạch Ly dù sao cũng chỉ là một kẻ vừa được vớt vát lên từ dưới đáy sông, cô ta không có quyền lực gì nhiều, bây giờ có đắc tội với Diệp Liên Tuyết, kì thực cũng không được lợi ích gì.
Nhưng cô ta vẫn phải làm, bởi vì dưới sự thúc ép của mẹ con Mộ Di Dung - Quách Tuệ Lâm, cô ta thực sự không thể nào ăn ngon ngủ yên.
“Về sau trước khi nói ra bất cứ lời gì cũng nên suy nghĩ đi, đừng tự rước họa vào thân mình.
Tôi không muốn có thêm bất cứ một lần nào nữa phải lên tòa để gặp cô đâu thưa Bạch tiểu thư.”
Diệp Liên Tuyết quăng lại cho cô ta một mẩu giấy rồi tự mình rời đi.
Cô biết cái tính ồn ào vốn có của Bạch Ly sẽ khiến cho cô càng thêm đau đầu nếu như cứ bám trụ lại chỗ đó.
Thôi thì tự mình rời đi trước, mọi chuyện sẽ ổn hơn là cứ dùng biện pháp cứng rắn chống lại cô ta như thế.
Bạch Ly nhìn mảnh giấy mà Diệp Liên Tuyết để lại, tức giận đến mức muốn nổ cả đom đóm mắt.
Lần nào cũng vậy, cũng là cái giọng điệu trịch thượng đáng ghét như thế này khiến cho cô ta có tức giận đến đâu cũng không làm gì được.
Bởi vì Diệp Liên Tuyết mềm cứng đều không ăn thế nên cô ta mới buộc phải sử dụng những cách thức đê hèn nhất để đối phó với cô.
Nhưng mà nhìn thấy Diệp Liên Tuyết vì chuyện ồn ào này mà bị ảnh hưởng đến như thế, Bạch Ly cũng cảm thấy cân bằng lại ngay.
Bây giờ cô ta có đồng minh cùng liên thủ rồi, thế nên cô ta không sợ không lật đổ được cái đứa con gái nhà quê này.
Vò nát tờ giấy trên tay rồi quăng thẳng nó vào một sọt rác gần đó, Bạch Ly mỉm cười, ngày tháng sau này của Diệp Liên Tuyết có vui vẻ hay lại bế tắc, xem ra phải phụ thuộc vào tâm trạng của cô ta rồi.
Diệp Liên Tuyết xin vắng trong buổi học thực hành chiều hôm đấy vì lý do sức khỏe, giảng viên buổi chiều cũng chẳng hề có ý kiến gì thêm.
Bởi vì ngày thường chuyên môn của cô rất tốt, hơn nữa đối với những ca thực hành cũng không cần phải chỉ dạy gì thêm.
Chỉ là một nhân tài xuất chúng như cô cứ liên tiếp dính vào những chuyện không đâu, hơn cả cũng ảnh hưởng ít nhiều đến giáo sư khác, thực sự là một điều đáng tiếc.
Cô nằm bò ra bàn, ở quán cà phê quen thuộc, đối diện là Phó Duật bị cô nằng nặc lôi ra ngoài đây, có chút không cam tâm tình nguyện lắm.
“Tổ tông của tôi ơi! Hết chồng cô rồi đến cô, riết rồi cuộc đời tôi gắn với hai người còn nhiều hơn tôi dành cho tôi nữa đó!”
Ngày trước thì cô có chút ngại mỗi lần cứ nhờ vả đến Phó Duật, nhưng dần về sau, có lẽ là cô học được cái tính giống như Quách Thừa Tuyên, cảm thấy cứ làm phiền Phó Duật một chút cũng không có sao.
Dù sao thì cô vẫn thường xuyên phải lê thân vào trong bếp để nấu ăn cho anh ta, nhờ vả một chút xíu cũng chẳng có đáng là bao đâu.
Anh ta cũng cực kì rảnh rỗi mà.
“Chỉ cần anh không cằn nhằn, ngay tối nay tôi đãi anh một nồi thịt kho tàu mà anh thích nhất!”
Thế là cái người nào đấy giây trước mới ca thán, tỏ vẻ không hợp tác khi bị lôi ra đây bây giờ lại ngoan như cún, thiếu điều mọc thêm một chiếc đuôi ở đằng sau mông, vẫy vẫy khi nghe nói đến món thịt kho tàu thơm ngon.
Mua chuộc Phó Duật chưa bao giờ là một chuyện khó khăn.
Nhưng ít nhất thì anh ta cũng chưa bao giờ đưa ra những lời khuyên nhảm, nhất là trong lúc cô đang cần lời khuyên như thế này.
“Chắc anh biết chuyện ồn ào ở học viện rồi ha? Chết tiệt thật đó! Nó khiến cho tôi bị ảnh hưởng ghê gớm…”
Phó Duật gật đầu, anh nghe phong phanh chuyện này qua lời kể của Quách Thừa Tuyên rồi, kì thực thì anh cũng không biết vì cái vận gì mà cô cứ liên tiếp hứng liền mấy quả thị như thế, thật sự khiến cho người khác phải suy nghĩ lắm luôn đó.
“Cô nhóc có định đi xả xui không? Gì chứ tôi thấy cô cần lắm luôn đó! Hết chuyện này đến chuyện kia tiếp diễn như thế.
Chao ôi! Nếu là tôi chắc tôi phải áp lực đến mức tối nằm ôm gối khóc mất!”
Có lẽ cũng cần phải đi xả xui thật.
Diệp Liên Tuyết từng nghĩ đến chuyện thôi thì về quê một thời gian, sống cuộc sống an nhàn vô lo vô nghĩ một thời gian đã rồi quay lại sau.
Nhưng cái học bổng để đi ra nước ngoài du học thực sự có cám dỗ quá lớn và nó đã níu chân cô lại.
Đứng giữa rất nhiều ngã rẽ của ý kiến, cộng với chuyện từ trên trời rơi xuống như thế này khiến cho suy nghĩ của cô bị quá tải.
Cô cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
“Anh có sợ không? Nếu mà đi với tôi thì có khi cũng phải bị dính vài quả thị từ trên trời rơi xuống như thế đó!”
Phó Duật nhướng mày, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện này nữa: “Có sợ không nhỉ? Cô nghĩ là tôi có sợ gì không? Danh tiếng của tôi ở cái thành phố này không có thua gì chồng cô đâu đó.
Nhưng thân phận của tôi đặc thù hơn một chút, không phải ai muốn ném thị xuống đầu tôi là ném.
Cô yên tâm đi, sợ liên lụy ai chứ cứ ông đây thì không cần phải sợ.
Ông đây cũng không có làm chuyện gì trái với đạo đức, trái với lương tâm, thẹn với lòng để mà phải sợ mấy cái chuyện vớ vẩn đó!”
Diệp Liên Tuyết gật đầu.
May ra vẫn còn có người để cô có thể tâm sự, nếu không thì chắc cô sẽ phát khùng lên vì suy nghĩ quá tải mất.
Chợt, không biết Phó Duật nghĩ ngợi gì đó, lại thì thầm nói nhỏ với cô: “Ê cô nhóc có muốn tôi xử lý gọn ghẽ chuyện này không?”
Diệp Liên Tuyết lắc đầu như trống bỏi, cô sợ nhất chính là nhờ vả kiểu này rồi làm liên lụy này.
Cô từ chối sự giúp đỡ của Quách Thừa Tuyên cũng vì cái lý do này, bây giờ đến Phó Duật cho dù xác suất gặp chuyện có ít hơn nhưng cô vẫn không thể nào cứ làm phiền đến anh mãi như thế được.
“Sợ cái quái gì nào! Cứ thẳng tay xử lý chuyện này đi đã.
Cứ để yên không tốt đâu, cô cũng thấy rồi đó.
Ít nhất thì cũng nên để cho cuộc sống của những người trong cuộc không có gặp thêm biến đổi gì.”
Cô hơi ngờ vực nhìn anh: “Ý anh là sao? Chẳng lẽ anh có cách gì mới mẻ hơn rồi?”
Phó Duật cười đầy ranh mãnh, nụ cười này chính là nụ cười đặc trưng của anh mỗi lần anh quyết định nghiêm túc với một chuyện gì đó rồi: “Một bữa ăn với năm món mặn, một món canh và kèm cả đồ tráng miệng để đổi lại.
Cô thấy sao?”
Diệp Liên Tuyết lườm anh một cái thật sắc nhưng rồi cũng gật đầu: “Thành giao! Anh mau nói xem anh định dùng cách gì đây? Cũng phải xem công sức của tôi bỏ ra nấu bữa ăn này có đáng hay không đã!”
“Ông đây đã ra tay thì phải đáng thôi.
Cô nghe nhé…”.