“Cậu sao thế Quách Thừa Tuyên? Trông chẳng có tí tinh thần nào cả… Bộ cậu không vui khi nhìn thấy tôi về nước sao?”
Trong bữa tiệc đón gió tẩy trần được nhắc đến trong tin nhắn hôm qua, Quách Thừa Tuyên chỉ ngồi ở sofa, nhìn những người ở phía trước mặt mình uống rượu, nhảy nhót, thật sự không có chút gì ăn nhập với bữa tiệc này.
Chủ bữa tiệc - một người bạn của hắn cũng phải lên tiếng khi nhìn thấy hắn cứ giống như đang khiến cho nơi này trở nên ảm đạm.
“Không có gì… Cứ vui chơi đi, mặc kệ tôi.”
“Ầy…” - Người kia tặc lưỡi, vỗ vỗ vào vai hắn: “Cậu nghĩ là có ai vui nổi không khi nhìn thấy mặt cậu cứ như đưa đám vậy.
Cho dù không thích mấy bữa tiệc ồn ào này thì cũng nên vui lên như đang chào mừng tôi về nước đi chứ!”
Hắn miễn cưỡng đặt ly rượu xuống, thu hồi bớt cái sự uể oải trên người mình đi.
Cũng không trách được, hắn đang đau đầu về một số chuyện gần đây, thực sự bởi vì thân thiết với chủ nhân bữa tiệc mới đến đây mà thôi.
“Vì sao đột nhiên lại về nước thế? Còn tưởng cậu sẽ ở mãi ở nước ngoài luôn.” - Hắn hỏi, cố gắng mở lời để cho người ta phải công nhận là hắn đang quan tâm.
Người kia mỉm cười: “Bố mẹ giục về kết hôn đi! Cậu xem đến cả cậu cũng ồn ào kết hôn rồi, hại người khác cũng bị ảnh hưởng lây…”
Hắn chỉ cười, chẳng biết nói gì.
Chuyện kết hôn là chuyện khiến cho hắn đang cực kì đau đầu lắm đây.
Tối qua hắn chỉ vừa mới ngỏ ý với Diệp Liên Tuyết là muốn kết hôn, ngay lập tức, phản ứng của cô đã khiến cho hắn phải suy nghĩ.
Có lẽ là hắn vội vàng quá thật bởi vì trông cô cực kì do dự.
Nhưng đây là những gì mà hắn muốn ngay tại thời điểm này bởi vì có vì thế hắn mới có thể bảo vệ cho cô một cách toàn vẹn nhất được.
“Tìm được đối tượng rồi sao? Danh viện nhà nào may mắn lọt được vào mắt xanh của nhà họ Lương thế?” - Hắn hỏi, lảng đi câu vừa rồi.
Lương Phi Vũ cười cười rồi cầm lấy ly rượu uống vào, ánh mắt của anh ta khi nhắc đến chuyện này bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Và Quách Thừa Tuyên khi bắt gặp ánh mắt này cũng cảm thấy nặng nề biết bao nhiêu, kì quặc…
“Vẫn đang trong quá trình cầm cưa thôi, chưa có đổ đâu… Nhưng mà cũng mong là sẽ nhanh đây! Cũng may là cậu kết hôn với người khác, nếu không thì tôi làm sao đấu lại cậu được.
Chà! Tôi thích cô ấy lâu lắm rồi đó, từ cái lúc bé sang nhà cậu chơi đã thích cô ấy rồi.
Cậu thấy tôi có hợp với Bạch Ly hay không?”
Phải! Quách Thừa Tuyên đã dự đoán trước được rằng Lương Phi Vũ về nước lần này chính là vì Bạch Ly, thế nên từ tối hôm qua khi nhìn thấy dòng tin nhắn mà anh gửi đến trong lúc hắn đang vu vơ suy nghĩ đến chuyện rắc rối gần đây thì hắn đã mơ hồ cảm nhận được chuyện sắp tới có khi càng trở nên khó khăn hơn với hắn rồi.
Hắn còn chưa xử lý xong chuyện với Bạch Ly, và hắn cũng sợ rằng Lương Phi Vũ cũng sẽ bị kéo vào chuyện này.
Quách Thừa Tuyên đem ly rượu trên tay mình uống một hơi cạn sạch.
Cũng đâu có ai biết được hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu đâu, khi mà rắc rối cứ ùn ùn kéo đến, không một ai hay biết.
“Tôi có nghe nói mối quan hệ giữa cậu và Bạch Ly không tốt lắm nhỉ? Vì cậu kết hôn sao?” - Lương Phi Vũ lại hỏi, khi anh thấy Quách Thừa Tuyên chỉ chăm chăm uống rượu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
Hắn quay sang nhìn anh, nhướng mày: “Biết rồi à? Nhưng đừng nghĩ ngợi nhiều thế! Tôi cũng không có tranh giành với cậu đâu.”
Đương nhiên là ai cũng biết điều này, nhưng cái mà Lương Phi Vũ sợ đâu có phải là Quách Thừa Tuyên sẽ tranh giành Bạch Ly với anh ấy.
Bởi vì chuyện Bạch Ly nhất kiến chung tình với Quách Thừa Tuyên cả cái thành phố này không ai là không biết, thế nên Lương Phi Vũ mới lựa chọn đúng ngay lúc Quách Thừa Tuyên chắc chắn không còn là tình địch của mình nữa mới quay trở về.
Nhưng vẫn không thể nào bỏ qua được mấy thứ chuyện không hay về mối quan hệ giữa hai người họ trong thời gian anh không sống ở đây.
Và những gì Bạch Ly đang làm với Quách Thừa Tuyên thực sự khiến cho lòng anh nặng trĩu.
“Haha! Có ai nói cậu tranh giành đâu chứ! Nhưng mà cậu không định giới thiệu vợ mình cho tôi biết à? Tự dưng kết hôn bất ngờ như thế cũng khiến cho tôi khó lòng chấp nhận đấy, không biết là cô gái nào có thể khiến cho cậu không thể nào từ chối như thế?”
Không thể nào từ chối? Cũng đúng! - Hắn nghĩ thầm.
Ngay từ đầu hắn cũng đã bất đắc dĩ phải chấp nhận chuyện này mà.
Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn từ chối thật.
Dù sao đây cũng là một chuyện vui, hắn cũng sẽ không có chấp nhặt lắm.
Nhưng lạ thật đấy! Chỉ cần nghe người khác nhắc đến Diệp Liên Tuyết bằng cái danh xưng “vợ cậu” lại khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ đến kì lạ.
Có lẽ là hắn thích cô còn nhiều hơn hắn tưởng tượng nữa rồi.
“Vợ tôi không thích người lạ.
Nhưng về sau có cơ hội cậu cũng sẽ được gặp thôi.”
“Đúng là người sắp sửa thành gia lập thất có khác! Giọng điệu nói chuyện thật sự khiến cho người khác phải nổi hết cả da gà!”
Hắn cười, không nói gì cả, và hắn lại uống rượu.
Chuyện của Bạch Ly giờ khó lại càng thêm khó khi Lương Phi Vũ đột nhiên lại chen ngang vào giờ phút này.
Nhưng hơn ai hết, hắn thực sự mong rằng Lương Phi Vũ có thể cảm hóa được Bạch Ly đi, để cho cô ta buông bỏ được chấp niệm tàn ác trong mình, buông tha cho cuộc sống bình yên của hắn và Diệp Liên Tuyết.
Mặc dù điều này có vẻ hơi khó đấy, nhưng hắn vẫn thực sự rất hy vọng.
Trở về nhà khi đã nửa đêm, căn nhà vắng lặng, tối đen như mọi lần.
Hắn vào bếp rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch rồi nằm vật xuống sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Liên Tuyết ở trong phòng nghe thấy tiếng động liền đi ra ngoài, và cô bắt gặp hắn đang cực kì mệt mỏi ở trên ghế sofa.
Có vẻ như anh ấy đã uống rất nhiều rượu - Cô thầm nghĩ - Mình có nên đi nấu cho anh ấy chút canh giải rượu hay không?
Cô vào trong bếp, lấy ra từ tủ lạnh mấy thứ có thể nấu được canh giải rượu rồi bật bếp lên.
Quách Thừa Tuyên ở ngoài phòng khách có chút nhíu mày, hắn mở mắt, nhìn thấy cô đang loay hoay trong bếp vào giờ này, có chút kinh hỷ, cũng có chút thắc mắc.
“Em đang làm gì thế?”
Hắn đột ngột xuất hiện trong bếp khiến cho Diệp Liên Tuyết phải giật mình.
Cô nhìn hắn, lúng túng nhìn nồi canh trên bếp đang nấu dở.
“Canh giải rượu.
Anh vừa đi uống rượu về, tôi nghĩ chắc là anh cần.”
Hắn nhìn cô hồi lâu, sau đấy không biết nghĩ ngợi gì lại tiến đến ôm lấy cô vào lòng mình.
Diệp Liên Tuyết ghét cái mùi rượu này, cô kháng nghị lại, khẽ đẩy hắn ra.
“Có mùi lắm sao?” - Hắn hỏi.
Cô gật đầu, có vẻ ghét bỏ lắm.
Hắn cười, khẽ xoa đầu cô rồi lại nhìn nồi canh vừa mới sôi tới trên bếp: “Tôi đi tắm một chút.
Em cứ nấu canh đi được chứ?”
Cô gật đầu, nhìn hắn nhanh chóng rời đi, lơ mơ không hiểu lắm, chỉ thấy dường như hắn có vẻ rất vui.
Hắn không quá mưu cầu nhiều lắm về việc Diệp Liên Tuyết có thể giống như hắn, mở lòng một cách bất ngờ.
Nhưng những sự dịu dàng, chậm rãi của cô bây giờ thật khiến cho hắn vui mừng khôn xiết.
Đứng dưới vòi hoa sen, nghĩ đến khuôn mặt có chút non nớt của cô vừa rồi lúng túng giúp hắn nấu canh giải rượu, trong lòng hắn giống như có dòng nước ấm chảy qua.
Tửu lượng hắn rất khá, xưa nay cũng không phải ít lần uống rượu say, và hắn cũng không cần uống canh giải rượu.
Nhưng từ nay về sau hắn cũng nên uống canh rồi, một cái cớ tốt để tham lam hưởng lấy sự dịu dàng của cô như thế, có là tên ngốc hắn mới bỏ qua.
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
22
453
2097
28
Bình luận nổi bật
Tổng số 1 câu trả lời
Phạm Dung