Bát canh giải rượu đặt trên bàn, bầu không khí ngượng ngùng không biết làm sao tả được.
Quách Thừa Tuyên vừa tắm xong, cả người toàn là bọt nước, mái tóc hắn cũng chưa có khô hết, vẫn còn vài hạt nước cứng đầu cứ bám lấy, léo lắt, chực rơi xuống.
Diệp Liên Tuyết ngồi bên cạnh hắn, nhìn bát canh mình vừa nấu, cố để suy nghĩ của mình chìm vào nó, lờ đi những hình ảnh hết sức thu hút xung quanh.
Ồ! Cô không có cố tình ngồi cạnh hắn đâu.
Cô đã ngồi ở đây từ trước, đợi hắn tắm xong rồi ăn bát canh này.
Nhưng người đàn ông này cố tình ngồi xuống bên cạnh cô đó thôi, cô cũng đâu thể nào ngồi xích qua chỗ khác được đâu.
Nhưng mà cái kiểu người cả mặt lẫn thân hình đều đẹp nhưng chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, còn mơ hồ mang theo chút hơi nước ẩm ướt, ngồi sát vào cô như thế này có tính là đang dụ dỗ không đây? Diệp Liên Tuyết xưa nay nghĩ rằng bản thân mình có vẻ như đã miễn nhiễm với cái đẹp rồi nhưng hình như càng ngày kể từ khi ở cùng với Quách Thừa Tuyên thì cái năng lực này của cô lại bị thuyên giảm đến mức tệ hại.
Quách Thừa Tuyên vốn rất muốn biết bên trong cái đầu nhỏ đó của cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhưng cũng thật mong là cô nghĩ về hắn.
Hắn vui vẻ bưng bát canh còn nóng lên, thổi nguội rồi mới bắt đầu cảm thán.
“Em còn món gì không biết làm nữa không?”
Cô đảo mắt, nhìn hắn, vô thức né tránh cái lồng ngực vạm vỡ đang lồ lộ ra trước mắt kia.
Cái tên này cũng thật là… chẳng biết ý từ gì.
“Tôi không có phải đầu bếp hàng đầu đâu mà món gì cũng biết làm.
Những cái cơ bản này biết đủ là được.”
Hắn gật gật đầu, uống một muỗng canh.
Hắn chưa từng thử dùng canh giải rượu để đỡ đau đầu hay gì nhưng từ nay về sau hắn nghĩ là hắn cũng nên tự tạo cho mình một thói quen này thôi.
Diệp Liên Tuyết ngồi nhin hắn uống hết cả bát canh lớn, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng đôi chút.
Tên này vừa rồi nhìn giống thật là đang say rượu, nhưng bây giờ thì không có giống lắm đâu, Hoặc có thể là do tửu lượng của hắn tốt thật.
Cô nghĩ ngợi thế nhưng cũng không để ý là bao bởi vì hắn không có từ chối bát canh này do cô nấu.
“Được rồi ha! Canh cũng uống rồi, bây giờ anh mau đi ngủ sớm đi.”
Cô cầm chiếc bát rỗng, toan định đứng dậy mang vào trong bếp nhưng Quách Thừa Tuyên lại nhanh tay hơn giữ cô lại.
Lần này hắn lại chơi chiêu bất ngờ, kéo cả người cô vừa đứng dậy, chới với, ngã nhào xuống người hắn.
Trời đất ơi cái khoảng cách này, cái sự tiếp xúc da thịt này khiến cho đầu Diệp Liên Tuyết giống như bị cái gì đấy đánh trúng, nổ đùng một cái thật to khiến cho suy nghĩ của cô ngay lập tức giống như bị reset lại, trắng xóa.
Cô chống tay lên vòm ngực rắn chắc của hắn, đè hẳn lên da thịt hắn đang lồ lộ ra như thế kia, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, chẳng còn nhận thức được cái tư thế hiện tại của hai người đang cực kì cực kì ám muội đến mức nào.
Trong đôi mắt ưng âm trầm kia của hắn, Diệp Liên Tuyết nhìn thấy được một tia sáng rời rạc, cô đơn le lói bên trong đấy.
Cô nhìn vào mắt hắn, giống như bị lạc vào một chốn bình nguyên, mặc dù đẹp nhưng đen tối, phảng phất bên trong đó là hình ảnh của cô, một kẻ du mục đang phiêu dạt vào chốn ấy rồi dừng lại.
Người đàn ông này có tất cả mọi thứ, từ tiền bạc đến tài năng, địa vị và danh vọng.
Hắn là một người đàn ông gần như là sáng giá nhất mà cô từng gặp.
Vậy thì có rung động trước hắn cũng chẳng phải là điều gì bất bình thường đâu đúng không?
Quách Thừa Tuyên cũng nhìn vào đôi mắt cô.
Dễ chịu! - Đây là điều mà hắn cảm nhận được.
Hắn say rồi, cũng có thể là say rượu, nhưng cũng có thể là say bởi ánh mắt tuyệt đẹp này.
Hắn ôm cô trong lòng, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, cảm nhận đường cong cơ thể của cô dán chặt vào hắn.
Và cô thực sự không thể nào biết được hắn đang muốn phát điên như thế nào đâu.
Bàn tay hắn lành lạnh áp lên gò má của cô, ngón tay cái như có như không quệt ngang đôi môi đỏ hồng căng mọng của cô.
Diệp Liên Tuyết cuối cùng cũng nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, nhưng kì lạ thay, cô cũng không có ý định sẽ vẫy vùng khỏi vòng tay này làm gi.
Kẻ du mục là cô đã đi lạc rồi, có lẽ chính là lạc trong sự dịu dàng của ái tình mà hắn đang tạo ra này.
“Đã có ai nói với em rằng em có một đôi mắt biết nói hay chưa?” - Hắn chạm vào đuôi mắt của cô, ngắm nhìn bầu trời sao trong đôi mắt, dưới hàng mi dày cong vút như hai chiếc quạt.
Cô lắc đầu, có chút ngượng ngùng với xúc tác này.
Lời nói của hắn thực sự mang đến biết bao nhiêu dụ hoặc, nhất là khi trong đêm tối như thế này, ở khoảng cách gần như vậy, khi mà cô có thể cảm nhận được từng thanh âm vang dội trong lồng ngực hắn, cộng hưởng lại truyền đến da thịt cô.
“Một thiên hà được em thu nhỏ lại đặt vào trong đôi mắt của mình.
Ánh mắt của em luôn là thứ khiến cho tôi phải suy nghĩ rồi nhung nhớ nhiều lắm.
Đôi khi tôi nhìn được những gì em muốn nói chỉ qua ánh mắt này, nhưng cũng có đôi khi em bí ẩn quá, tôi lại chẳng thể đoán được em đang nghĩ gì trong đầu nữa.”
Cánh tay hắn ôm lấy lưng cô bỗng nhiên siết chặt lại, đem thân thể nhỏ nhắn dán chặt vào cơ thể mình.
Đây có lẽ là liều thuốc giải rượu tuyệt vời nhất mà hắn cần đến.
Sẽ thật tuyệt biết bao nhiêu khi mỗi đêm hắn đều sẽ được ôm lấy thân thể này để cùng nhau đi vào giấc mộng.
Đó chính là những khát vọng đang ngày qua ngày cứ thôi thúc hắn phải kết hôn với cô cho bằng được.
Hắn yêu cô, bằng cách mà hắn không có cách nào nghĩ đến, nhưng hắn cũng chưa bao giờ hối hận.
Diệp Liên Tuyết để bản thân mình đắm chìm trong bể tình không lối thoát này bởi vì cô cảm thấy nó thực sự dễ chịu lắm lắm.
Có người nói tình yêu vừa là độc dược nhưng cũng vừa là liều thuốc chữa lành quả thực không sai.
Cô sa vào Quách Thừa Tuyên, nhiều chuyện không hay ập đến nhưng cũng chính hắn lại khiến cho cô không có cách nào dứt ra được.
Tình cảm với người đàn ông này là thứ khiến cho Diệp Liên Tuyết chưa từng ngờ đến, và cô phải làm sao đây nhỉ, khi chính cô cũng đang lo sợ rằng bản thân mình thực sự sẽ đắm chìm mất.
“Tối nay có vẻ như tôi hơi say rồi, tôi sợ rằng mình sẽ làm ra những chuyện có lỗi với em mất.
Nhưng A Tuyết, tôi đang rất thật lòng với em, có thể em xem nó như trò cười cũng được bởi vì ngày trước chính tôi cũng đã cho em một trò cười còn gì.
Nhưng tôi chỉ muốn nói rằng tôi đang nghiêm túc đấy! Thực sự nghiêm túc muốn cưới em!”
Hắn bắt lấy bàn tay cô, đặt lên đấy một nụ hôn, bên trong đôi mắt bừng cháy như lửa.
Cô sa vào đấy, thứ cạm bẫy dịu dàng phủ đầy mật ngọt của tình yêu, không biết phải thoát ra như thế nào.
Một nụ hôn rồi cũng sẽ đến, nó dịu dàng hơn cô tưởng tượng, nhưng lại ẩn chứa bên trong đấy biết bao nhiêu là khát khao cùng sự kìm nén của dục vọng.
Quách Thừa Tuyên không gấp gáp, hắn gặm nhấm đôi môi thơm ngọt mùi anh đào mà hắn hằng mong nhớ, vòng tay rắn chắc ôm ghì lấy thân thể nữ nhân xinh đẹp mà hắn hằng ước ao…nào.