Phó Duật giải quyết êm xuôi chuyện lùm xùm ở học viện, đến nỗi Diệp Liên Tuyết không đến học viện mấy ngày nay cũng bị Lưu Chỉ Nghi oanh tạc tin nhắn để báo tin.
“Cậu không thể nào tin được đâu! Đám người ngày trước thích đặt điều nói xấu cậu bây giờ đến trường chỉ biết nín thinh như mấy con chuột nhắt, tự vả mặt mình một cú đau đớn luôn.
Cậu đúng thật là lợi hại nhất luôn đó!”
Kì thực thì Diệp Liên Tuyết không có mấy để tâm đến chuyện này.
Cô không đến học viện không phải là vì sợ áp lực từ dư luận hay sợ hãi mấy lời áp đặt vô căn cứ kia.
Chỉ là cô muốn thư giãn ở nhà trong quãng thời gian này mà thôi.
À, cô vẫn còn phải gặp Phong Dã Thiệu để hỏi han tình hình của anh nữa nhỉ? Mọi chuyện được giải quyết êm xuôi cả rồi, cô cũng chưa từng thôi cảm thấy áy náy với anh.
Thực ra thì cách thức giải quyết vấn đề của Phó Duật cũng không phải là quá cầu kì.
Chỉ là người đứng ra giải thích là anh thế nên sự tín nhiệm trong lời nói cũng tăng cao khiến cho người ta phải tin tưởng mà thôi.
Anh cố tình để cho bản thân mình cũng dính vào chuyện lùm xùm này, để cho anh phải đích thân lên tiếng, có như thế thì mới gãy gọn được vấn đề.
Người ta thường truyền tai nhau rằng tuy Quách Thừa Tuyên quyền lực, nhưng lời nói của một thương nhân chỉ nên tin bảy tám phần.
Còn Phó Duật tuy là thiếu gia không buôn không bán nhưng lời nói của anh thì tuyệt đối tín nhiệm, có thể hoàn toàn tin tưởng.
Lần này chuyện để Phó Duật giải quyết mới có thể ra ngô ra khoai, nếu như để Quách Thừa Tuyên đứng ra giải thích, có khi chuyện sẽ còn nghiêm trọng thêm nữa.
Còn cái tên Phó Duật sau khi đến học viện giải quyết mấy thứ chuyện lùm xùm còn không quên thu nạp thêm được một đống fan hâm mộ.
Bây giờ ở học viện người ta toàn đi rỉ tai nhau về thiếu gia nhà họ Phó đẹp trai bá cháy, đã vậy còn ngầu đét, hoàn toàn ném cái chuyện bịa đặt kia của Diệp Liên Tuyết ra sau đầu rồi.
“Vậy thì anh nói xem, về chuyện này là anh được lợi hay là tôi được lợi đây?”
Diệp Liên Tuyết nhướng mày nhìn Phó Duật, chỉ thấy anh ta bĩu môi một cái rồi lại cười
“Sao lại tính đến chuyện lợi lộc gì ở đây chứ? Ông đây phải nói là gặp hoa hoa nở, gặp người người thương, đi đến đâu cũng khiến cho người ta phải cảm thấy yêu thương đến đây, đâu có gọi là lợi lộc gì đâu chứ hả…”
Về cái khoản hài hước thì Diệp Liên Tuyết phải công nhận những cái trò đùa của Phó Duật không có nhạt thếch, vô nghĩa như của Quách Thừa Tuyên đâu.
Cô và anh hẹn nhau ra ngoài uống cà phê vào một buổi chiều nắng nhạt, khi mà cô cảm thấy cái việc ở trong nhà dạo gần đây cũng quá bức bối rồi.
Diệp Liên Tuyết đánh mắt ra ngoài cửa kính, bao lâu rồi cô mới có được cảm giác nhẹ nhàng, thong thả như thế này nhỉ? Và lòng cô cũng chợt nghĩ về hắn, không biết hắn đang làm gì, có nhớ cô như cách cô đang nhớ hắn hay không?
“Mấy người yêu nhau lạ ghê ha? Rõ ràng là hẹn tôi đi cà phê nhưng lại ngồi đây thơ thẩn mãi.
Cô đang nhớ cái tên kia chứ gì?”
Bị người khác vạch trần cảm xúc là cảm giác vừa ngượng ngùng vừa khó chịu.
Diệp Liên Tuyết trừng mắt nhìn Phó Duật, cảm giác rối ren trong lòng khiến cho hai gò má cô đỏ ửng.
Cô đang nhớ hắn thật đấy! Nhưng mà sẽ tuyệt hơn nếu như Phó Duật không có xen vào.
Anh cười: “Kể ra lạ lùng ghê á, ngày trước giữa hai người cực kì rạch ròi với nhau luôn.
Về sau này có được xem là hoạn nạn thấy chân tình không? Hoặc cũng có khi là nhờ tôi nên hai người mới có thể đến được bước này? Chà! Tôi có nên mè nheo Quách Thừa Tuyên trả công cho mình không nhỉ?”
Diệp Liên Tuyết đen mặt.
Cái tên điên khùng này lại nói nhảm nữa rồi.
Nhưng mà cô không có ý định phản bác lại tí nào.
Đúng là có khi gặp hoạn nạn thấy chân tình thật, mà cô cũng thực sự không rõ từ khi nào giữa hai người có thể được như bây giờ nữa.
Và tuyệt nhiên không phải là nhờ công của Phó Duật đâu.
“Có điều này tiện đây tôi cũng muốn nói cho cô nghe luôn.
Thời gian này Bạch Ly đang rất khẩn trương muốn tìm mọi cách để đụng chạm đến cô đấy! Thế nên cô cũng phải cẩn thận chút đi, cô ta đang tìm một cái bệ chống cứng hơn, có khi sẽ chơi lớn luôn.”
Diệp Liên Tuyết chau mày đầy khó hiểu: “Sao anh lại biết chuyện này? Hơn nữa cô ta tìm bệ chống cứng hơn là sao?”
“Tôi vô tình biết được thôi tại vì tôi cũng không có qua lại nhiều với giới thương nhân lắm, nhưng chồng của cô thì có đó.
Tuần trước, Lương Phi Vũ của Lương gia vừa về nước, cậu ta là bạn thân của Quách Thừa Tuyên từ nhỏ, cũng có quan hệ gì gì đấy với Bạch Ly.
Tiệc tẩy trần của cậu ta tuần trước có khi cũng có chồng cô tham dự nữa đó.
Tôi nghĩ rằng Bạch Ly đang lợi dụng Lương Phi Vũ cho mục đích của mình.
Nhưng mà cô cũng yên tâm đi bởi vì cái bệ chống cứng nhất thành phố này là chồng cô rồi đó nên là chẳng có ai lật đổ được cô đâu ha.”
Mấy lời nói này lại khiến cho Diệp Liên Tuyết rơi vào đắn đo.
Bữa tiệc đón gió tẩy trần của thiếu gia nhà họ Lương vào tuần trước, nếu như cô không nhầm thì chính là cái buổi tối Quách Thừa Tuyên say rượu để rồi dẫn đến chuyện thân mật giữa hai người.
Cô vẫn còn nhớ đêm hôm đấy trong lúc ôm cô, hắn cũng đã nói những điều rất lạ.
Thời gian này hắn chưa thể xử lý chuyện của Bạch Ly? Hẳn là hắn cũng đang lo lắng về việc Lương Phi Vũ cũng sẽ dính dáng ít nhiều đến chuyện này đây.
Bây giờ cô cũng đã hiểu được mấy lời này của hắn.
“Anh có thể giúp tôi một chút chuyện được không?” - Cô mở lời.
Phó Duật có nhướng mày nhìn cô, đôi mắt hiện lên tia giảo hoạt: “Đương nhiên là được chứ! Nhưng mà cô tính trả công ông đây bằng cách nào đây?”
“Một bữa ăn tại nhà hàng mà anh muốn, đương nhiên cái này là do tôi trả, không phải Quách Thừa Tuyên.”
“Thành giao!” - Phó Duật cực kì hài lòng bởi sự nhanh gọn lẹ và biết đánh đúng vào trọng điểm như thế này của Diệp Liên Tuyết.
“Cô muốn tôi giúp cô cái gì nữa đây?”
“Điều tra giúp tôi về phu nhân nhà họ Mộ - Quách Tuệ Lâm và Bạch Ly.
Tôi nghĩ giữa hai người họ phải có điều gì đấy mờ ám.”
Thực ra những gì khiến cho Diệp Liên Tuyết nghi ngờ hoàn toàn có căn cứ.
Linh cảm của cô chưa bao giờ sai, nó mách bảo cho cô rằng Bạch Ly được như hiện tại chắc chắn cũng phải qua tay Quách Tuệ Lâm rồi.
Cô cũng cảm nhận được rằng thời gian sắp tới đây sẽ còn gặp phải không ít sóng gió đâu, những thứ vừa mới diễn ra đây chỉ mới là sự khởi đầu.
“Cô có nghi ngờ giống tôi đấy cô nhóc! Nhưng cô có định để cho Quách Thừa Tuyên biết chuyện này không? Cô điều tra chính cô chồng của mình…”
“Tôi nghĩ không cần giấu diếm anh ấy làm cái gì đâu.
Cứ để cho anh ấy biết đi.
Dù sao cũng chỉ là điều tra, chúng ta không làm gì quá phận cả.”
Một Diệp Liên Tuyết khi không có Quách Thừa Tuyên ở đây chính xác là một Diệp Liên Tuyết khác biệt.
Phó Duật mỉm cười, anh dường như nhìn thấy được cái phong thái yêu nghiệt của tên bạn mình ở người con gái này, thực sự rất thu hút, và anh cũng thừa hiểu được tại sao Quách Thừa Tuyên xưa nay chưa từng nhìn lấy một thiên kim danh viện nào lại có thể nhìn trúng được một cô gái mà ai cũng cho là tầm thường như cô.
Diệp Liên Tuyết không hề tầm thường.
Thậm chí cô còn có phong thái của một nữ vương..