Ngồi không cũng dính đạn đích thị là đang nói Diệp Liên Tuyết.
Thực ra thì cô cũng khổ tâm lắm chứ, cứ dăm ba bữa lại bị réo tên một lần, có là tin thật hay là tin lá cải cũng khiến cho cô phải đau đầu ít nhiều thôi.
Nhất là vào những thời điểm nhạy cảm như thế này, khi cô đang cần phải tập trung cao độ để sớm hoàn thành bài luận và rồi là đến bệnh án của Quách Nguyên.
Kỷ Thương có chút nhịn không được khi cô cứ bận rộn mãi như thế nhưng lại chẳng màng gì đến danh tiếng bản thân đang bị bôi cho đen thui như thế kia, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đành phải lên tiếng.
“Chuyện em lại bị bôi nhọ như thế chưa giải quyết gãy gọn sao? Dăm ba bữa lại thành ra thứ thế, thật sự nhìn không nổi.”
Diệp Liên Tuyết thở dài một hơi rồi nhún vai: “Em chịu! Em cũng lười quản lắm rồi.
Cứ để cho người ta nói cho sướng miệng rồi im đi.
Mỗi lần như thế lại phải đứng ra giải quyết, em không chết vì mấy lời bịa đặt đó nhưng mà có ngày em sẽ chết vì bận rộn giải quyết cái mớ bòng bong đó đó!”
Kỷ Thương thật tình cũng chẳng biết phải nói làm sao.
Chỉ trách anh không có quá nhiều năng lực xử lý ổn thỏa chuyện này.
Nhưng chẳng lẽ Quách Thừa Tuyên cứ để yên cho chuyện này mãi?
“Quách tổng không có xử lý hộ em chuyện này sao?” - Anh thắc mắc.
Nhắc đến Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết chỉ khẽ thở hắt một hơi.
Cô nhớ lại chuyện Phó Duật nói, chắc vì hắn đang bị bối rối khi đứng giữa ngã ba đường nên chưa biết xử lý như thế nào cho ổn thỏa.
Huống hồ gì thời gian gần đây hắn bận đến như vậy.
Hôm nay đã là thứ bảy rồi, hắn về trễ đến tận hai hôm rồi, chắc chắn công việc ở Anh quốc phải nhiều và mệt mỏi như thế nào, hơi đâu mà hắn để ý đến mấy chuyện này nữa chứ.
Cô khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, Kỷ Thương lại nhìn cô đầy phức tạp.
“Em không có nói với Quách tổng à? Nếu như lúc cậu ta quay về biết được chuyện thì sẽ như thế nào đây?”
“Anh ấy bận lắm, không giúp được anh ấy bớt bận thì thôi, em cũng không phải kiểu người hay mang phiền phức đến cho người khác.
So với tìm chuyện thì em muốn mình bớt chuyện hơn.
Anh cũng hiểu em không phải là cái loại hở một chút đã vội chạy đi tìm người để mách lẻo mà.”
Kỷ Thương muốn nói gì đó.
Nhưng anh nhìn thấy Diệp Liên Tuyết như thế anh lại thôi không nói nữa.
Xem ra thì cô đã có mở lòng, nhưng sâu kín tận dưới đáy lòng cô vẫn có nhiều chuyện cô sẽ giữ kín nó cho riêng mình.
Anh không làm gì được, chỉ cảm thấy khá muộn phiền.
Quay về nhà khi đã vào giờ chiều, cả ngày hôm nay cô cùng với Kỷ Thương và Phong Dã Thiệu vừa gấp rút hoàn thành bài luận vừa bàn bạc với nhau về bệnh án của Quách Nguyên, đến bây giờ cả người cũng mệt đến rã rời rồi.
Diệp Liên Tuyết nhìn tin nhắn mình gửi cho Quách Thừa Tuyên vào lúc trưa nay vẫn chưa có hồi âm lại, cô chỉ lắc đầu rồi đi lên nhà.
Tối nay có thể cô sẽ tiếp tục thức khuya thôi, nhưng việc cần làm trước tiên có lẽ là cô nên đi tắm đã, hmm, bồn tắm lớn với một ít tinh dầu thơm có thể khiến cho cơ thể thoải mái hơn nhỉ?
Nếu như chuyện gì cũng được như ý định thì cũng thật tốt biết mấy nhỉ? Diệp Liên Tuyết vừa mở cửa vào nhà, ngay lập tức cô liền nhìn thấy ở dưới khe cửa xuất hiện một bức thư.
Cái gì vậy nhỉ? Là của Quách Thừa Tuyên sao? Cô cầm bức thư lên trên tay, chau mày đầy khó hiểu, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng cảm thấy có điềm chẳng lành.
Cô nên đợi hắn về nhỉ? Ồ không… Ý định đấy dần tiêu tan khi cô nhìn thấy tên mình ở phía đằng sau mặt bức thư.
Vậy thì người gửi cố ý muốn nhắm vào cô?
Quăng vội chiếc túi xách lên sofa, cô mở bức thư ra xem bên trong có gì.
Một tờ giấy trắng, bên trên là một dòng chữ cực kì đơn giản “Tối nay, công trường phía Đông thành phố, sự thật về cô đang chờ được hé lộ.
Nếu như cô không đến, đừng trách mọi chuyện sẽ đi quá xa.”
Diệp Liên Tuyết chau mày, sự thật về cô? Nếu như sự thật lớn nhất về cô có lẽ chính là cái thân phận Thánh thủ kia mà thôi.
Nhưng chuyện này đến cả Phó Duật cũng không điều tra ra được thì rốt cuộc là ai có thể điều tra được? Hơn nữa người này còn biết cụ thể nơi mà cô đang sống, điều này thực sự khiến cho cô cảm thấy hoang mang.
Cô có nên nói chuyện này cho Phó Duật hay Kỷ Thương biết hay không nhỉ? Suy nghĩ này ngay lập tức bị cô dập tắt ngay, Kỷ Thương chỉ là một giáo sư kiêm bác sĩ bình thường, có nói với anh thì chẳng giúp được gì nhiều.
Còn Phó Duật dạo gần đây dường như bận rộn, đến cả việc cô mời ăn cơm anh ta cũng tiếc nuối mà từ chối.
Diệp Liên Tuyết biết rằng mình không nên đâm đầu vào chỗ chết, không được dẫn xác đến để nộp mạng khi cô chưa biết đối phương là ai cả.
Nhưng nếu như cô không đến, thực sự cô sẽ không bao giờ biết được mục tiêu của đối phương là gì?
Người này tuyệt đối không bao giờ có thể là Bạch Ly.
Trình độ của cô ta quá thấp, hơn nữa cô ta cũng chẳng hề có chút năng lực nào trong mấy chuyện này.
Vậy thì sẽ khá gay go đây… Diệp Liên Tuyết chợt suy nghĩ… Hay là đối phương muốn lấy mạng của cô nhỉ?
Lật dưới đáy vali lên, cô lấy ra một bộ đồ da đen đã thật lâu rồi mới đụng đến.
Diệp Liên Tuyết ngắm nhìn nó thật lâu, cô nhướng mày nhưng rồi cũng tặc lưỡi.
Liệu còn mặc vừa không nhỉ? Khi cô cảm thấy có vẻ như dạo gần đây mình hơi béo lên rồi.
Thay bộ quần áo kia vào, Diệp Liên Tuyết ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
Đây vốn sẽ là con người của cô, nếu như Quách Thừa Tuyên không xuất hiện.
Cô đi vào nhà tắm, đứng trước bồn rửa mặt chải lại tóc, lại luyến tiếc đánh ánh nhìn sang chiếc bồn tắm lớn ở bên cạnh.
Tiếc thật đấy! Cô đã định sẽ có một buổi tối thật hưởng thụ ấy vậy mà lại có chuyện bất bình thường xảy ra.
Cô khẽ tặc lưỡi, thôi thì lúc về rồi sẽ hưởng thụ sau vậy.
Dưới hầm đỗ xe của khu nhà, Diệp Liên Tuyết đi đến bên cạnh chiếc xe phân khối lớn.
Cô mở nắp bình xăng ra, có vẻ vẫn còn nhiều xăng, coi như đủ dùng trong tối nay rồi.
Đã lâu rồi cô không sử dụng đến con chiến mã này của mình, cũng có chút cảm thấy nhớ nhung.
Và Quách Thừa Tuyên cũng sẽ không hề biết được đến sự tồn tại của chiếc xe mô tô này đâu.
Diệp Liên Tuyết xem xét chiếc xe lại một chút, xác định nó vẫn ổn, không có bất kì vấn đề gì khác xảy ra, lúc này cô mới đội nón bảo hiểm lên.
Cô không vấn mái tóc dài của mình lại bởi vì cảm thấy nó khá phiền phức.
Và rồi Quách Thừa Tuyên gửi tin nhắn đến.
“Xin lỗi em, cả ngày hôm nay rất bận, bây giờ mới có thể nhắn tin cho em.
Em nhớ ngủ sớm nhé!”
Nếu như hắn biết cô đang không ngoan ngoãn ở yên ở nhà thì sao nhỉ? Thật sự thú vị đây khi Diệp Liên Tuyết chợt dấy lên một suy nghĩ trong đầu đó chính là lỡ như đêm nay cô thực sự không quay về được, liệu hắn có vì cô mà nảy sinh suy nghĩ sẽ trả thù hay không?
Diệp Liên Tuyết tự bật cười với suy nghĩ này của mình, sao vậy chứ, cô càng ngày càng cảm thấy mình thật đa sầu đa cảm rồi.
Cô tắt điện thoại, cho nó vào trong túi rồi leo lên xe, nổ máy.
Tiếng động cơ ầm ầm bên tai thật ồn ào, nhưng nó lại khiến cho Diệp Liên Tuyết phấn chấn hơn bao giờ hết.
Cô rời khỏi nhà, lái chiếc mô tô yêu dấu băng băng ra đường lớn, hướng về phía Đông thành phố, nơi mà có vẻ như sẽ có một cuộc chiến bí ẩn vào đêm nay….