Đúng vậy! Diệp Liên Tuyết không hề nghe nhầm, Quách Tuệ Lâm muốn cô huỷ hôn với Quách Thừa Tuyên đi.
Điều kiện này của bà ta nhất thời khiến cho cô đứng hình trong giây lát.
Người nhà họ Quách thực sự không từ một thủ đoạn nào để có thể khiến cô huỷ hôn sao?
Nhưng điều này không làm cho Diệp Liên Tuyết sợ hãi.
Người muốn cô huỷ hôn còn đầy ra đấy, huống hồ gì Quách Tuệ Lâm dù sao cũng chỉ là con gái của Quách lão gia tử, về phần trưởng bối cô cũng chỉ cần gọi một tiếng “cô”, hơn nữa tình nghĩa cũng chẳng mặn mà gì.
Nếu như ngày hôm nay người muốn bức cô huỷ hôn là mẹ của Quách Thừa Tuyên, khi đấy Diệp Liên Tuyết thực sự sẽ suy nghĩ lại.
Còn nếu là Quách Tuệ Lâm, cô cảm thấy rằng thà bà ta đến tìm Quách Thừa Tuyên nói chuyện huỷ hôn còn dễ hơn.
“Sao? Làm không được? Nếu như thế thì chấp nhận cô gái phục vụ kia phải xong đời dưới tay ta đi.”
Quách Tuệ Lâm không ngừng gây ra sức ép, mà ngược lại, Diệp Liên Tuyết chẳng sợ hãi thêm chút nào.
Cô cười, lần này nhìn trực diện bà ta mà cười, ý tứ khiêu khích nồng đậm trên nụ cười của cô thành công chọc cho bà ta tức điên lên.
“Hẹn bà tối nay tại Quách gia, khi đấy bà sẽ có thứ bà muốn, và cũng xin bà giữ lời.
À… Tôi sẽ nói với ông nôi về cuộc hẹn tối nay, nhất định không được vắng mặt nhé!”
Diệp Liên Tuyết để lại một mảnh giấy rồi mỉm cười đầy yêu nghiệt, cô ung dung rời khỏi chỗ này, không một chút sợ sệt cùng với sự tự tin hiếm có.
Quách Tuệ Lâm không ngăn cản, bà nhìn bóng lưng cô rời đi, vừa hậm hực, trong lòng còn thưởng thức.
Sẽ sớm thôi nếu Diệp Liên Tuyết chấp nhận điều kiện đánh đổi này, một đổi một, cô nhân viên phục vụ kia đổi lấy cái tước vị phu nhân tương lai của Quách gia.
Một khi Diệp Liên Tuyết không còn cái danh xưng là người phụ nữ của Quách Thừa Tuyên nữa, khi đấy bà ta có thể dễ dàng lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Nhìn xem Diệp Liên Tuyết đang ung dung rời khỏi đây, muốn chọc tức Quách Tuệ Lâm bà nhưng nào được.
Bà ta muốn nhìn xem cô tự tin đến mức nào, cứ phô trương hết toàn bộ sự ngông cuồng tự đại của mình để rồi một ngày nào đấy phải ngã thật đau, sống không bằng chết.
Nhưng có lẽ là Quách Tuệ Lâm thực sự suy nghĩ mộng tưởng viển vông xa xôi rồi.
Bà ta cao tay đi trước người khác một bước, đăng đoạn video đã được cắt ghép nhằm muốn đẩy Diệp Liên Tuyết lên đầu sóng ngọn gió.
Không những thế, bà ta còn chặn tất cả những người dùng muốn tung đoạn video đính chính cho cô, thực sự muốn dồn cô vào đường cùng.
“Chuyện ầm ĩ xảy ra trên mạng là sao thế? Này! Hôm qua ông đây không đến dự tiệc, bát quái như thế đó cũng chẳng thèm kể ông đây nghe.”
Không sai! Là Phó Duật.
Trước khi ai đấy tìm đến anh ta thì anh ta đã tự giác chạy đến chỗ Quách Thừa Tuyên trước rồi.
Nhìn Quách Thừa Tuyên đang gần như muốn phát điên vì xử lý đám người này, Phó Duật tặc lưỡi.
“Cô nhóc đó đâu rồi? Không phải là gây chuyện rồi bỏ trốn rồi đó chứ?”
“Vừa đi ra ngoài rồi, không biết là đi đâu.” - Hắn trả lời, giọng nói mang chút bất đắc dĩ.
Hắn mà có năng lực giữ chân cô ở lại hay là biết được hành tung của cô thì hay rồi.
“Hả? Chuyện đang nguy cấp đến mức này mà cô nhóc này vẫn còn cái gan chạy lung tung ở ngoài đường sao?”
Phó Duật vừa dứt câu, nhân vật chính trong câu chuyện vừa vặn quay trở về.
Diệp Liên Tuyết tròn mắt khi nhìn thấy trong nhà bây giờ lại có thêm một nghời nữa, người này vốn thì chẳng xa lạ gì nhưng có ai đến nhà người khác mà vẫn tự nhiên nằm dài trên sofa như ở nhà mình không?
“Vừa nhắc là đã về ngay.
Chậc! Bọn tôi ở đây lo lắng cách ứng phó mấy thứ tin đồn nhảm trên mạng của cô mà cô lại có hứng thú đi lung tung dạo chơi ở ngoài đó hả?”
Diệp Liên Tuyết lườm Phó Duật một cái rồi đến ngồi xuống bên cạnh Quách Thừa Tuyên.
Cái kiểu gần gũi này kì thực thì cũng chẳng còn xa lạ gì lắm vì tối hôm qua hai người vẫn cứ tiếp xúc thân mật với nhau bình thường rồi kia mà.
Chẳng qua là Phó Duật đã nằm dài chiếm hết cả chiếc ghế sofa lớn, thế nên Diệp Liên Tuyết mới phải chịu ngồi cạnh Quách Thừa Tuyên mà thôi.
“Vừa đi đâu về thế?” - Hắn hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng, gần gũi, giống như thân thiết từ lâu.
“Cô của anh đã bắt giữ bạn của tôi rồi.”
Diệp Liên Tuyết không vòng vo, cô trả lời ngay vào vấn đề chính.
Quách Thừa Tuyên chau mày, cô nhóc này ấy vậy mà chẳng sợ sệt gì dám đi tìm cô của hắn, quả thực là hắn lo lắng cũng bằng thừa.
“Ê này này! Hai người thực sự đang trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ tình yêu đó hả?” - Phó Duật chen ngang khi nhìn thấy Quách Thừa Tuyên lại hiểu được mấy thứ ngôn ngữ khua tay múa chân này của Diệp Liên Tuyết.
“Không phải cậu cũng học để giao tiếp với cô ấy à? Chẳng lẽ từ đó đến nay lại học không hiểu?”
Phó Duật gãi đầu: “Hiểu một vài câu đơn giản thôi, ai mà học nhanh như cậu, chỉ mới qua một thời gian ngắn đã học được.”
Nhắc đến phương diện này, cả Diệp Liên Tuyết cũng phải bất ngờ khi Quách Thừa Tuyên thực sự có thể hiểu được cô nhanh đến như thế.
Thời gian không lâu, đúng như Phó Duật nói, người bình thường chỉ có thể học được vài câu giao tiếp đơn giản thôi.
Để tránh tự mình đa tình, Diệp Liên Tuyết cứ cho rằng là Quách Thừa Tuyên hắn thông minh hơn người đi.
“Cô của tôi đưa ra điều kiện gì để thả người?”
Đúng là hắn thông minh thật, chỉ vừa mới nói mở bài hắn đã tóm được đại khái câu chuyện rồi.
Diệp Liên Tuyết không biết phải nói ra làm sao, hơn nữa, cô cũng không muốn biết Quách Thừa Tuyên sẽ đối diện với chuyện này như thế nào.
“Huỷ hôn.”
Quách Thừa Tuyên chợt sững người.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng mình, lại hỏi tiếp.
“Cô quyết thế nào?”
Hắn chờ đợi câu trả lời này từ cô, giống như đang ngồi trên lửa bỏng, không biết là Diệp Liên Tuyết sẽ quyết định như thế nào.
Cô không đặt cuộc hôn nhân này vào mắt, điều này Quách Thừa Tuyên biết.
Hắn cũng biết rằng Diệp Liên Tuyết cho dù có chết cũng không muốn người không liên quan bị cuốn vào rắc rối của mình.
Đứng giữa hai sự lựa chọn, như con dao hai lưỡi, Quách Thừa Tuyên thực sự không dám nghĩ rằng cô sẽ chọn làm gì.
“Anh có thể giúp tôi không? Giúp tôi cứu cô ấy.”
Diệp Liên Tuyết giống như đang cầu xin, không đúng, là đang thỏa hiệp.
Bởi vì chính cô không muốn cuộc hôn nhân này phải vì chuyện này mà chấm dứt.
Cô không thể hiểu nổi mình, cũng không hiểu nổi cảm giác không muốn buồng bỏ này là gì.
“Được.” - Hắn nói, ngữ khí bình đạm đem lại cho người khác cảm giác tín nhiệm thật cao.
Diệp Liên Tuyết mỉm cười, cô nhìn Phó Duật.
“Bây giờ tôi có thể nhờ anh được chứ?”
Ăn cơm chó từ nãy đến giờ khá no, Phó Duật bây giờ mới quay trở về là một Phó Duật điên cuồng trong công việc: “Muốn ông đây giúp gì, cứ nói ra, ông đây đều làm được.”
Nếu như ngày trước Diệp Liên Tuyết khinh thường cái giới hào môn này đến nhường nào thì bây giờ cô lại cảm thấy nó vốn không hề tệ như cô nghĩ.
Ít nhất thì ở thời điểm hiện tại, cô có thể tín nhiệm được hai người, mà hai người này xét về năng lực thì còn ai sánh bằng được nữa?
Diệp Liên Tuyết từ đầu đến cuối vẫn chưa bao giờ cảm thấy thất bại, cô nhớ lại ánh nhìn đầy khinh thường đó của Quách Tuệ Lâm, thực sự cảm thấy bà ta đã sai lầm khi nhún nhường cô một bước rồi.
Nếu là cô, đối thủ cho dù có yếu thế đến mức nào cô cũng sẽ tuyệt đối không khinh thường.
Khinh thường chính là thua cuộc, mà Quách Tuệ Lâm dường như sắp phải nhận lấy kết quả này rồi.
Kế hoạch của Diệp Liên Tuyết đến bây giờ mới thực sự bắt đầu..