Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Editor: Tâm Thường Lạc

Ánh mắt của Kiều Nam và Cận Tử Kỳ gặp nhau trong không khí.

Sự tìm tòi nghiên cứu trong mắt cô cũng không làm cho Kiều Nam bị lúng túng khi bị bắt gặp ngay tại chỗ.

Ông vẫn tĩnh lặng mà cười cười, nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống, lại đặt xuống, rồi nhìn về phía cô.

Ánh mắt vẫn như trưởng bối đối đãi với vãn bối ôn hòa mà khắc chế như thế.

Ông nói: "Là bạn cũ đã nhiều năm không gặp. Tử Kỳ, hôn lễ đã chuẩn bị như thế nào?"

Bình tĩnh thong dong như vậy cũng tỏ rõ do Cận Tử Kỳ suy nghĩ lung tung, cô mỉm cười gật đầu: "Cám ơn chú Kiều quan tâm, cũng không sai biệt lắm, mới vừa cùng Thanh Kiều đi lấy châu báu đi ngang qua nơi này thì đi vào uống ly cà phê."

Cũng gián tiếp mà nói cho ông biết, mình tuyệt đối không phải cố ý nghe lén, là các vị tự mình chọn vị trí không đúng.

Kiều Nam cũng không có ý trách cứ, cười cười đan mười ngón tay rồi đặt lên trên đùi.

Cận Tử Kỳ nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết vẫn an tĩnh, gọi một tiếng: "Mẹ" Tuy vậy trong lòng vẫn có chút không yên.

Tô Ngưng Tuyết đặt cái chén trong tay sang bên cạnh rồi ngẩng đầu, thoáng nhìn cô: "Đi đón Mỗ Mỗ rồi sao?"

"Dạ, Kỳ Diễn đã đi vườn trẻ đón nó, hiện tại có thể về đến nhà."

"Vậy thì tốt." Tô Ngưng Tuyết yên lòng gật gật đầu.

Mà bên kia Kiều Nam chợt đứng lên, cũng làm cho Cận Tử Kỳ và Tô Ngưng Tuyết dừng lại câu chuyện mà nhìn lại.

"Tôi buổi chiều có hẹn một vị bạn cũ nên trước hết xin cáo từ, mọi người cứ từ từ trò chuyện."

Ông lịch sự nói lời tạm biệt, Tô Ngưng Tuyết cũng đứng lên đưa tiễn, "Chú ý giữ gìn sức khoẻ."

Kiều Nam sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì thoáng cười nhẹ, gật đầu: "Em cũng vậy."

Nhìn qua bóng lưng tao nhã kia tự kiềm chế mà rời đi, dư quang khóe mắt Cận Tử Kỳ nhịn không được lại liếc về phía Tô Ngưng Tuyết.

Tô Ngưng Tuyết cảm ứng được tầm mắt của cô nên quay đầu lại: "Làm sao lại nhìn ta như vậy?"

Nói xong, Tô Ngưng Tuyết ngồi trở lại ghế sofa, thong thả ung dung cầm lấy chén trà lên thưởng thức trà.

Cận Tử Kỳ vẫn chưa chuẩn bị tốt ngôn từ để lên tiếng, bên kia Ngu Thanh Kiều đã xách theo hộp trang sức nhảy bắn chạy tới phía trước, ở bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đặt mông ngồi xuống, vui tươi hớn hở hỏi tới: "Chú kia thích dì cả sao?"

Miệng Tô Ngưng Tuyết bị sặc nước trà, ho nhẹ một tiếng, Cận Tử Kỳ dời mắt đi chỗ khác, nha đầu này cũng quá thẳng thắn.

Ngu Thanh Kiều vẫn còn ôm cánh tay Tô Ngưng Tuyết làm nũng: Dì cả, con đoán có đúng hay không?"

Tô Ngưng Tuyết ra vẻ tức giận mà trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, "Nói bậy bạ gì đó, ông ấy bất quá từng ở bên cạnh ông ngoại con làm việc nhiều năm, sau đó lại ra nước ngoài để học chuyên sâu và giành được thành tựu, bây giờ trở về tìm ta cũng là ôn chuyện cũ."

"Vậy tại sao chú ấy không tìm mẹ con, chỉ tìm riêng dì cả?" Ngu Thanh Kiều rất có tinh thần truy vấn hỏi đến cùng.

Cận Tử Kỳ cũng tò mò nhìn qua Tô Ngưng Tuyết, không chớp mắt, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt bà.

"Làm sao con biết ông ấy không có tìm?" Tô Ngưng Tuyết cười lườm ngu Thanh Kiều một cái, "Được rồi, không dài dòng với các con nữa, ngày mai bận rộn với hôn lễ chiều nay ta phải về công ty bàn giao công việc."

Nói xong, Tô Ngưng Tuyết cũng đã cầm túi xách đứng dậy, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Tống lão nói các con ngày mai sau khi cử hành xong hôn lễ thì dời đến Tống trạch, con sau khi trở về thì thu xếp lại đồ đạc đi."

Cận Tử Kỳ lại đột nhiên hỏi một câu: "Mẹ, chú Kiều và Kiều Hân Hủy là quan hệ như thế nào?"

Động tác xoay người của Tô Ngưng Tuyết hơi chậm lại, ngay sau đó lại khôi phục như thường, giọng nói bình tĩnh: "Bọn họ là anh em."

Bà trả lời cực kỳ nhanh chóng, không có cân nhắc, không do dự, cảm xúc cũng không dao động.

Câu trả lời dường như chỉ là nói về các ngũ quan trên mặt.

Cận Tử Kỳ lại vì vậy mà trong phút chốc thất thần.

Lại là anh em, nói cách khác, Kiều Nam là cậu ruột của Kiều Niệm Chiêu.

Chẳng qua là, vì sao cô cảm thấy Kiều Nam dường như tuyệt không quan tâm đến Kiều Niệm Chiêu?

Nếu không, với tính tình của Kiều Niệm Chiêu, sau lưng có một người cậu với thân phận địa vị như vậy làm chỗ dựa, làm sao có thể để cho Cận gia này được đắm chìm trong không khí gió êm sóng lặng?

......

Ngu Thanh Kiều nói muốn thay Cận Tử Kỳ chuẩn bị lễ vật cho tân hôn, vì vậy sau khi xuống xe ở đầu đường của lối đi dành riêng cho người đi bộ thì lập tức nhanh bỏ chân chạy.

Cận Tử Kỳ không ngăn được cô, vì vậy tức thì điện thoại dặn dò cô chú ý an toàn, bản thân mình đem châu báu mang về nhà.

Trở lại Cận gia, người giúp việc trong nhà mặt mũi tràn đầy không khí vui mừng đang quét dọn phòng, hàng loạt tiếng nói tiếng cười rộn rã.

Nhìn qua chữ hỷ đỏ thẫm dán đầy biệt thự, với sự hồi hộp cho hôn lễ đã thay thế sự hiếu kỳ trước đó đối với quá khứ của mẹ mình.

Đi vào trong được vài bước, lập tức nghênh diện với Kiều Niệm Chiêu từ trên lầu đi xuống.

Cho rằng cô ta sẽ mượn chuyện cắt cổ tay để trói chặt Tô Hành Phong ở trong bệnh viện trong suốt mấy ngày này, không nghĩ tới thế nhưng lại xuất viện.

Kiều Niệm Chiêu vốn cùng cô có mái tóc đen dài đến thắt lưng thế nhưng giờ đây đã cắt phăng thành một mái đầu tóc ngắn, trên gương mặt trái xoan thon gầy được trang điểm tinh xảo, dù vành mắt vẫn hồng hồng, nhưng tinh thần nhìn qua cũng có chút chán nản không phấn chấn.

Cô mặc một chiếc váy liền áo sắc hoa rực rỡ dài ngang gối, không giống với ngày trước thường ăn mặc thanh lịch trang nhã, nhìn qua vô cùng bắt mắt, mà trên cổ tay trắng nhỏ của cô vẫn còn quấn băng gạc, ở bên trong là một đường vết thương dữ tợn.

Cận Tử Kỳ lướt qua cô liếc mắt một cái, dự tính lên lầu, nhưng lại bị Kiều Niệm Chiêu ở ngay đầu bậc thang ngăn cản.

Trên mặt cô mang theo ý cười, nhìn như trong sáng chân thật lại khiến cho người ta không cảm giác được chút nào thân thiện.

"Chị có biết tại sao tôi nhất định phải xuất viện hôm nay không?" Mày mắt cô vào lúc này ý cười càng đậm, "Tôi nghe nói Tống gia cử hành hôn lễ rất long trọng, tôi cũng muốn xem một chút lần này hôn lễ đến tột cùng sẽ oanh động khắp thành như thế nào."

"Cô có ý gì?" Cận Tử Kỳ đọc thấy câu nói có hàm ý khác của cô, cũng phát hiện hôm nay trong mắt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy phẫn đời điên cuồng, không khỏi sinh lòng đề phòng: "Khi làm việc gì trước tiên tốt nhất nên suy nghĩ kỹ rõ ràng."

Kiều Niệm Chiêu lại bỗng chốc cười một tiếng, mắt nhìn Cận Tử Kỳ, "Tôi có thể làm chuyện gì? Chị thật đúng là suy nghĩ nhiều, bất quá hôn lễ của chị gái, làm em gái tôi nhất định sẽ tham dự!"

Cận Tử Kỳ nhướng mày, chẳng qua là Kiều Niệm Chiêu không đợi cô mở miệng, cũng đã nghênh ngang bỏ đi.

"Đại tiểu thư, cô trở lại?" Dì Hồng từ trong phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đang đứng sững người ở đầu bậc thang.

Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt đang hướng ra cửa, cười cười với dì Hồng: "Ừ, Mỗ Mỗ đâu?"

"Cô gia mang theo tiểu thiếu gia ra phía sau vườn hoa chơi rồi!" Dì Hồng nhắc tới Mỗ Mỗ cũng là vẻ mặt từ ái, còn muốn nói nhiều chuyện về Mỗ Mỗ lại bị âm thanh rít gào của máy ô tô bên ngoài cắt đứt.

Cận Tử Kỳ liếc nhìn về phía cửa, trong tầm mắt xẹt qua một cái bóng màu hồng, là Kiều Niệm Chiêu ngồi điều khiển.

"Cũng không biết chuyện gì xảy ra, buổi sáng lại đột nhiên gọi điện thoại nói nhất định phải để cho xe riêng trong nhà đến bệnh viện đón cô ta, tôi nói xe trong nhà bận đi mua vài thứ đồ gì đó cần dùng cho hôn lễ thì cô ta lập tức kêu la ầm ĩ, cuối cùng vẫn là chủ tịch phái xe công ty đi đón, sau khi về đến nhà cũng là vênh mặt hất hàm, thật đúng là đem mình làm chủ nhân của nơi này rồi!"

Cận Tử Kỳ dĩ nhiên biết dì Hồng nói tới ai, nhìn sang nơi cửa trống rỗng như có điều suy nghĩ.

Kiều Niệm Chiêu đột nhiên chuyển biến tính tình, từ một cô gái luôn luôn ngoan ngoãn khúm núm ở Cận gia bây giờ chuyển biến làm tiểu thư vênh váo tự đắc, điểm này xác thực không thể tưởng tượng nổi.

Liên tưởng đến thái độ nói chuyện bừa bãi như vậy mới vừa rồi của Kiều Niệm Chiêu, lông mày Cận Tử Kỳ nhíu lại càng chặt hơn.

"Kỳ Kỳ!" Tiếng trẻ con reo mừng từ bên cạnh cửa truyền đến, ngay sau đó một nắm gạo nếp đụng vào bắp chân của mình, thân hình Cận Tử Kỳ lui về phía sau vừa vững, cúi đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như mặt mèo con.

Cận Tử Kỳ thấy trong lòng mềm nhũn, vừa định cúi người ôm Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ lại nhảy ra phía sau, đôi bàn tay nhỏ mập mạp chà xát lung tung lên lưng quần, toét miệng cười:: "Mỗ Mỗ đi tắm, Kỳ Kỳ lại ôm nữa!"

Thì ra là trên người Cận Mỗ Mỗ dính không ít bùn, mà chỗ ống quần cô mới vừa rồi bị nó ôm qua cũng đã dính từng bệt từng bệt bùn nâu, dường như phát hiện mình làm chuyện tốt, Mỗ Mỗ như một làn khói liền chạy đi không thấy bóng dáng.

Bất đắc dĩ cười cười Cận Tử Kỳ vừa định đi xem thử nó chạy đi đâu, nhưng khóe mắt lại liếc thấy người đàn ông đang dựa ở bên cạnh cửa, Tống Kỳ Diễn nhìn cô, khóe miệng hơi hơi cong lên tiết lộ tâm tình hắn vui vẻ.

Hắn bước đi thong thả tới gần, cười híp mắt nhìn cô: "Đưa tay ra đi."

"Làm gì?" Cận Tử Kỳ không hiểu mà hỏi hắn, bàn tay cũng đã phối hợp mà đưa ra ngoài.

"Bây giờ thì nhắm mắt lại." Hắn vừa nói vừa kéo tay của cô qua, mở ra năm ngón tay cô đang hơi khép lại.

Hàng lông mi cong cong run lên nhè nhẹ, cô nghe theo theo lời mà nhắm mắt lại, sau đó cảm giác có một cái vòng lồng vào ngón áp út trên tay phải của cô, trọng lượng rất nhẹ nói cho cô biết đây không phải là một chiếc nhẫn kim cương.

Hơi thở hơi nóng phun lên trên mu bàn tay của cô, sau đó trên ngón áp út bị làn môi mỏng in lên, nụ hôn thành kính, giống như là một cái con dấu được đóng in vào tim của cô.

Cận Tử Kỳ chậm rãi mở mắt ra, trên ngón áp út của bàn tay bị hắn giữ lại, là một đoá hoa hướng dương được bện thành chiếc nhẫn cỏ, mềm mại mà non mịn quấn thành một cái vòng tròn hoàn hảo, hoàn toàn vừa vặn với số đo ngón tay của cô.

Cô nhìn chằm chằm lên trên chiếc vòng tròn vừa vặn có kết một đoá hoa nho nhỏ hồng phấn lên đó, sững sờ ở nơi ấy.

Chiếc nhẫn cỏ, chỉ có người trẻ tuổi khinh cuồng mới làm vậy, khát vọng tình cảm mà không cần lý trí gì đó, thật sự thì làm sao cũng không thích hợp được quấn ra từ đôi tay của một người đàn ông đã ba mươi bốn tuổi.

Nhưng hắn nguyện ý làm như vậy, giống như hắn không chút do dự nguyện ý quỳ gối trước mặt cô.

"Được rồi, đây là lễ vật tân hôn anh tặng cho em."

Hắn hơi cúi đầu, dưới sóng mũi cao thẳng, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt rất chuyên chú mà nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn cỏ trên ngón tay thon dài của cô, vài sợi tóc rơi vào trong tầm mắt của cô.

"Nếu như một ngày nào đó anh hai bàn tay trắng, anh phát hiện có thể thứ mình không thiếu là chiếc nhẫn này."

Tống Kỳ Diễn vừa nói vừa ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn là ý cười vui vẻ, tối tăm con ngươi tối đen khoá lấy cô, "Tiểu Kỳ, em vẫn luôn nguyện ý làm nữ chủ nhân của chiếc nhẫn cỏ của anh không?"

Vô luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó hay là giàu có, vẫn luôn cùng ở bên cạnh hắn, nguyện ý sao?

Cận Tử Kỳ nhìn sang trong đôi con ngươi đen bóng của hắn phản chiếu hình ảnh của chính mình, gò má lại hơi phiếm hồng.

Thậm chí không biết mình khi nào thì hơi gật đầu.

Hắn cười đến càng thêm vui vẻ, đưa tay ôm lấy thân thể của cô, ôm thật chặt.

"Tiểu Kỳ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."

......

Ban đêm ngủ cũng không được ngon.

Nằm trong vòm ngực rộng lớn ấm áp của Tống Kỳ Diễn, nghe hắn hít thở đều đặn, ý thức càng lúc càng trở nên thanh tỉnh.

Khi lật người, người đàn ông chợt mở mắt, mê mê mang mang mà nhìn cô.

Cận Tử Kỳ nằm ở trong khuỷu tay của hắn, hơi hơi khẩn trương mà nhìn lên.

Hắn lại không phản ứng, rất nhanh nhắm mắt lại, hô hấp nhẹ nhàng, lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mở tròn mắt rúc vào trong ngực hắn, hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi làm ình bừng tỉnh.

Ở trong giấc mộng kỳ quái đó, cô nhìn thấy một người đàn ông quỳ trên mặt đất cầu hôn với cô, đó là ở trong một gian phòng cũng không hào hoa, thậm chí có thể nói rất đơn sơ, đèn treo trên đỉnh đầu nhẹ nhàng đong đưa.

Trong mộng tình hình cũng không rõ ràng, người đàn ông kia từ trong túi của mình lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, sau đó thật cẩn thận mở ra, là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản.

"Tiểu Kỳ, em nguyện ý gả cho anh không?" Giọng nói dịu dàng thâm tình tựa như ma chú quanh quẩn ở bên tai.

Cận Tử Kỳ nhắm lại mắt, khống chế tâm tư mình đang rối loạn, từ từ dựa sát Tống Kỳ Diễn, tựa đầu ở lồng ngực của hắn, hắn giống như cảm giác thấy cô dựa vào, cánh tay thu thu, ôm chặt cô.

Cô đột nhiên không dám đi thừa nhận một chân tướng, cô không dám nói cho Tống Kỳ Diễn, cô thật sự thì đã biết người đàn ông trong giấc mộng kia căn bản không phải hắn, mặc dù cô vẫn không thấy rõ mặt người đàn ông đó.

Về phần chiếc nhẫn vàng trắng kia...

Tim giống như là bị cái gì đó dẫn dắt, thân thể cũng không khỏi theo sát muốn đứng dậy.

Nhẹ nhàng mà xoay người, cánh tay của người đàn ông gấp chặt lại một cái, Cận Tử Kỳ tức thì không dám cử động nữa.

"Đi nhà vệ sinh?" Giọng nói của người đàn ông mơ màng, tựa như phát ra từ trong cơn mơ sâu thẳm.

Cận Tử Kỳ ừ một tiếng qua loa, Tống Kỳ Diễn lập tức buông lỏng cánh tay, hô hấp cũng trở lại đều đều.

Tốc độ cực nhanh, Cận Tử Kỳ cũng không kịp phản ứng.

Cô im lặng mà đứng dậy, đầu óc theo ý thức bên trong chỉ dẫn, đi tới tủ treo quần áo, ngẩng đầu nhìn sang đầu tủ.

Mang băng ghế ở trước bàn trang điểm qua, giẫm trên mặt ghế rồi nhón chân lên.

Tay của cô đưa đến phía bên trong đầu tủ, sờ soạng một hồi không chút nào có trật tự, sau đó ngưng lại động tác.

Khi rút tay về, cô mở nắm tay ra, là một chiếc hộp xinh xắn.

Kéo nhẹ màn cửa voan mỏng ở ban công sang một bên, trên đỉnh đầu tràn đầy các ngôi sao, ánh sáng ngọc vô cùng lộng lẫy.

Cận Tử Kỳ chân trần đứng ở trên sàn nhà, nhẹ nhàng mở cái hộp ra, đập vào mắt chính là một chiếc nhẫn bạch kim.

Ở dưới ánh sao lóe ra ánh sáng bạc thanh khiết, cùng chiếc nhẫn trong giấc mộng đeo vào trên ngón áp út của cô thật trùng hợp.

Một tay che lấy trán, nhìn sang chiếc nhẫn kia, tâm tư lại không khỏi mà lâm vào hư vô.

Không biết ngắm nhìn như vậy bao lâu, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang người đàn ông ở trên giường đang ngủ say.

Cô đứng dậy lặng lẽ mở cửa ban công ra, đi chân trần tới bên cạnh một chậu hoa, cô vốc lên một nắm bùn đất, đem chiếc nhẫn bạch kim chôn vào trong, sau đó chậm rãi lấp khe hở xuống.

Mãi cho đến cuối cùng, khi đã hoàn toàn che lấp mất ánh sáng bạc của chiếc nhẫn bạch kim đang lộ ra trong bóng đêm.....

Lưu luyến, cô lưu luyến cái ôm ấm áp của người đàn ông bên trong phòng, cho nên cô tình nguyện giả vờ hắn chính là người đàn ông kia trong trí nhớ.

Không đi phủ nhận, không đi phơi bày, bởi vì cô đang sợ mất đi.

Tại thời điểm cô một mình nhận đủ loại khó khăn, chính Tống Kỳ Diễn đi vào thế giới vô cùng cô tịch của cô.

Hạnh phúc như vậy đối với cô mà nói không dễ gì đến được, vì vậy cô không muốn dễ dàng buông tha.

Các loại quá khứ đã đi qua, đã lãng quên theo năm tháng, hoặc giả, chỉ có cách chôn đi mới là tốt nhất.

Lần nữa trở lại trong phòng, vốn là muốn đi phòng vệ sinh rửa tay, nhưng trong lòng lại tham lam muốn dựa vào lòng ngực ấm áp.

Hai chân thế nhưng đã mang cô trở lại bên giường

Cô không biết lúc này người đàn ông đang ngủ say như thế nào lại cảm giác được cô đi đến.

Cô vừa đến gần, thì hắn mở mắt ra, mặc dù có lẽ cũng không nhìn cô, nhưng là hắn đang đợi cô trở lại.

Cánh tay của hắn cũng đã đang chờ đợi.

Khó tránh khỏi cảm thấy không đành lòng vô tâm, không đành lòng cô phụ phần tâm tình đang mng đợi này.

Hít sâu một cái, ném lại những hồi ức phức tạp kia, lần nữa nằm vật xuống giường.

Hắn nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, tiếng ngáy nhỏ nhẹ lại bắt đầu.

Rất nhanh tay chân lạnh như băng của Cận Tử Kỳ được sưởi ấm, sau đó nhẹ nhàng mà nhắm mắt lại.

Tư thế bị ôm duy trì quá lâu đã cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng vẫn kiềm chế không nhúc nhích.

Người đàn ông này luôn là từ trong mơ tỉnh lại, nhìn xem cô một chút, sau đó lần ngủ lại, vô cùng thoả thuê.

Cận Tử Kỳ ngước mắt lên, nhìn sang khóe miệng hắn vậy mà nhếch lên độ cong, giơ tay lên như có như không mà miêu tả, nhưng khi mắt của hắn đang nhắm lại hơi chớp, lập tức nhắm mắt lại giả ngủ.

Sau đó lại len lén mở mắt ra, nhờ ánh trăng thưởng thức đường nét góc cạnh rõ ràng sắc sảo của hắn, cuối cùng lòng không nhịn được mà bị hấp dẫn, chồm người qua hôn lên khuôn mặt rồi hôn xuống bờ môi mềm dẻo.

Lặng lẽ khẽ thì thầm: "Tống Kỳ Diễn, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui