Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Editor: Tâm Thường Lạc

Đáy mắt Kiều Niệm Chiêu thoáng hiện vẻ ghen ghét, nhưng trên mặt lại thay bằng nụ cười hiền hòa: “Ừm, ba ở bên trong.”

Cận Tử Kỳ gật gật đầu, lúc đôi bên lướt qua nhau, cô dừng một chút, nghiêng đầu nhìn chiếc áo T-shirt Tôn Hạo mặc bên trong Âu phục: “Lần trước thấy cô mua bộ quần áo này, thì ra là đưa cho Tôn tiên sinh.”

Lời này vừa nói ra, mặt của Kiều Niệm Chiêu và Tôn Hạo hai người đồng thời liền biến sắc.

Bộ quần áo này Kiều Niệm Chiêu đã từng mua, bất quá là vài tháng trước rồi, cô đưa cho Tô Hành Phong rồi, khi đó hai người họ vẫn chưa chia tay, lúc ấy cô ta còn cố ý cầm quần áo này lượn qua ở trước mắt Cận Tử Kỳ.

Về phần tại sao mặc ở trên người Tôn Hạo, nguyên nhân, hiển nhiên không phải Kiều Niệm Chiêu lấy về từ chỗ Tô Hành Phong, mà là cái áo T-shirt này Cận Tử Kỳ từng thấy trên ghế sofa ở nhà trọ của Tiêu Tiêu.

Hai người họ trong lòng có quỷ, lúc này đâu nào còn có thể chuyện trò vui vẻ cùng Cận Tử Kỳ.

Mặt Tôn Hạo lập tức từ đỏ biến thành màu đỏ tím, hận không thể tìm được cái lỗ trên đất để cho anh ta có thể chui vào, đối với Tiêu Tiêu, trong lòng anh ta trước giờ luôn thấy hổ thẹn, thế cho nên đối mặt cùng người quen biết Tiêu Tiêu đều không ngốc đầu lên được.

“A Hạo, sáng ngày mai không có có việc gì, chúng ta thuê một chiếc du thuyền ra biển, có được không?”

Kiều Niệm Chiêu được mẹ dạy dỗ đến độ càng lúc càng biết giữ bình tĩnh, rất nhanh thì đã khôi phục như thường, kéo Tôn Hạo đi, lắc lư vòng eo mềm mại, mắt cũng không thèm liếc nhìn Cận Tử Kỳ thêm một cái.

Mặt Tôn Hạo cứng đờ, không lên tiếng trả lời, nhưng cũng không từ chối.

Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn cười, Tôn Hạo mặc dù họ Tôn nhưng không phải con cháu máu mủ ruột thịt của nhà họ Tôn, lần trước cùng người nhà họ Tôn dùng cơm, cô nhìn ra được cuộc sống của Tôn Hạo ở nhà họ Tôn cũng không dễ chịu như tưởng tượng, đây cũng là điều Tiêu Tiêu đã xong, Tôn Hạo không thể chờ đợi muốn thoát khỏi nhà họ Tôn tự mình tay trắng khởi dựng lại sự nghiệp, không muốn lại bị người ta đè ở trên đầu.

Cho dù nhà họ Tôn có du thuyền tư nhân, Tôn Hạo cũng không thể muốn dùng là dùng, còn phải nhìn sắc mặt nhà họ Tôn, nhà họ Cận có du thuyền, bất quá người yêu đi ra biển lại dùng du thuyền gia đình nhà gái, nếu như truyền đi, sẽ chỉ làm người ta coi thường Tôn Hạo.

Thuê một chiếc du thuyền giá cả cũng không thấp, hơn hai ngàn đồng một giờ, mướn một ngày đại khái cũng phải hai vạn.

Số tiền kia đối với con em người nhà có tiền không coi là nhiều, nhưng đối với tầng lớp tiền lương mà nói, có thể là một tháng thậm chí hai tháng, ba tháng tiền lương, mà Tôn Hạo coi như là con cái nhà giàu cầm lương tháng.

Đổi lại là Tiêu Tiêu, lúc này nhất định sẽ nói: “Anh Hạo, ngày mai chúng ta đi ra biển bơi đi, còn có thể tắm nắng, cần gì phải thuê du thuyền, vô duyên vô cớ mà đập một khoản tiền cho nhà tư bản chứ?”

Đáng tiếc, Kiều Niệm Chiêu từ nhỏ đã ảo tưởng đến trải qua cuộc sống như nàng công chúa trong lâu đài thì làm sao hiểu được tâm tư của Tôn tiên sinh!

“Nếu như muốn ra biển mà nói, bây giờ thì phải đi thuê du thuyền rồi, ngày mai có thể sẽ không còn kịp nữa.” Cận Tử Kỳ nhàn nhạt cười, có lòng tốt mà nhắc nhở, “Lại nói tiếp, A Lịch có lẽ cũng muốn ra biển đó!”

“Doãn Lịch đã trở về?” Kiều Niệm Chiêu phản ứng theo bản năng thì bật thốt lên, đến lúc phát hiện mình luống cuống, Kiều Niệm Chiêu lập tức bổ sung: “Ý của em là nói, Doãn Lịch có du thuyền tư nhân?”

Cận Tử Kỳ cười đến mức cong cong khoé mắt, cô không quên chút tâm tư này của Kiều Niệm Chiêu: “A Lịch muốn kết hôn.”

Giọng nói của Cận Tử Kỳ nhàn nhạt, giống như là đang nói đến “Trời tối” rất tự nhiên.

“Bác Doãn đã nói, muốn cho A Lịch tìm một người vợ môn đăng hộ đối, nghe nói là nhà họ Yến, bất kể là gia cảnh hay thân thế của nhà gái cũng đều là một cấp bậc tốt, xứng đôi vừa lứa với A Lịch.”

Những lời này nghe vào trong tai Kiều Niệm Chiêu, cũng không thua kém một quả bom thật lớn được thả tự do từ độ cao năm nghìn mét, khiến cô ta nổ tan tành máu thịt lẫn lộn, chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối sầm.

Kiều Niệm Chiêu biết, Doãn Lịch thích Cận Tử Kỳ, bao năm qua cũng không kết hôn, cho nên, mặc dù cô ta không chiếm được Doãn Lịch, cũng không lo lắng Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đến với nhau, mà cô ta còn có thể nắm lấy Tô Hành Phong khiến Cận Tử Kỳ khó chịu.

Nói đến toàn diện, cô ta vẫn là người chiến thắng, tối thiểu, vị hôn phu của Cận Tử Kỳ lại lựa chọn cô ta.

Tuy nhiên, bây giờ, Cận Tử Kỳ lại nói cho cô ta biết, Doãn Lịch muốn kết hôn, cô dâu không phải Cận Tử Kỳ, là một danh môn thiên kim khác, lại vĩnh viễn không thể nào là Kiều Niệm Chiêu cô.

Trên đầu mang tiếng là một đứa con gái riêng, đã cự tuyệt cô ta ở ngoài cửa lớn của giới nhân vật thượng lưu, mọi thứ khát vọng đều không chiếm được.

Nếu như...... Nếu như cô ta là tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Cận......

Tôn Hạo thấy Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm nhìn sang Kiều Niệm Chiêu, lập tức theo phản xạ mà nghiêng người nhìn Kiều Niệm Chiêu, sắc mặt Kiều Niệm Chiêu tái nhợt, hai mắt đăm đăm, hai tay run rẩy tiết lộ trong lòng của cô ta kích động đến cỡ nào.

“Nhìn tôi xem, chỉ lo nói với các người, quên ba vẫn còn đang chờ tôi.”

Cận Tử Kỳ phất phất tay, như tắm gió xuân mà đi tới phòng của Cận Chiêu Đông, đối với việc lợi dụng Doãn Lịch một phen, vẫn còn có chút áy náy, được rồi, cô thừa nhận cô không phải người tốt, bắt được chỗ yếu của Kiều Niệm Chiêu.

Tôn Hạo và Kiều Niệm Chiêu giống như hai bức tượng đá, không nói gì mà đi về phía trước.

Hai người vẫn tay nắm tay nhau, vậy mà, mỗi một người cũng ôm ấp một phần tâm tư của riêng mình.

......

......

......

Cận Tử Kỳ ấn chuông cửa, lúc nhìn thấy Kiều Hân Hủy ra mở cửa thì ngẩn người, không nghĩ đến bà ta cũng tới.

Bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng, không có Kiều Hân Hủy bày mưu tính kế, Kiều Niệm Chiêu tất nhiên lãng phí vô ích cơ hội lần này.

Ngay sau đó, Cận Tử Kỳ lại dâng tặng một nụ cười: “Dì Hân, cha tôi có ở đây không?”

Kiều Hân Hủy có lẽ không nghĩ tới thái độ Cận Tử Kỳ đối với mình tốt như vậy, có phần không kịp phản ứng, nghe được bên trong truyền đến giọng nói Cận Chiêu Đông, bà ta mới vội vàng nhường đường: “Vào đi, ba con đang nhắc mãi đấy!”

“Ba.” Cận Tử Kỳ đi vào, lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang ngồi ở trước cửa sổ ngắm cảnh biển đêm.

Cánh tay của Cận Chiêu Đông vẫn chưa hoàn toàn bình phục, còn dùng cặp nẹp cố định, nếu không phải muốn cùng ngân hàng Cảnh Thăng tạo mối quan hệ tốt, hoặc là nói, nếu Cận Tử Kỳ vẫn chưa lấy chồng, Tô Ngưng Tuyết vẫn chưa ly hôn với ông, lần này chắc là ông sẽ không tới.

Nghĩ đến Tô Ngưng Tuyết, trái tim Cận Chiêu Đông lại chua xót một trận, tâm tình cũng không khỏi thấp đi mấy phần.

Ông nhìn nhìn ra sau lưng Cận Tử Kỳ mấy lần: “Kỳ Diễn đâu, thế nào lại không thấy nó?”

Cận Tử Kỳ hiển nhiên sẽ không nói ra chuyện mình đuổi Tống Kỳ Diễn ra khỏi cửa, ngồi xuống một chiếc ghế trống, tùy ý mà trả lời: “Cha chồng bàn bạc với anh ấy một ít công việc, anh ấy đang rất bận!”

Vẻ mặt Cận Chiêu Đông “Thì ra là như vậy” gật đầu, theo đó như nhớ ra cái gì, nói với Cận Tử Kỳ: “Lại nói tiếp, mảnh đất kia ở phía đông thành phố ba thấy cũng được lắm, chuẩn bị xây dựng một khu dân cư hạng sang.”

Tư thế của Cận Tử Kỳ kính cẩn lắng nghe.

“Ba nghe nói ngân hàng Cảnh Thăng muốn đầu tư một trăm triệu ở thành phố S, ba hy vọng có thể tranh thủ được khoản tiền này, cho dù không bắt được toàn bộ, cũng muốn chiếm được một phần ba, như vậy đối với hạng mục này mà mở rộng rất có lợi.”

Lần này Cảnh Thăng quăng xuống thành phố S một khối thịt béo, tất phải tạo thành cục diện quần hùng tranh bá cướp đoạt.

Cửa phòng chợt mở ra, tiếng Kiều Hân Hủy đau lòng trách cứ đã cắt đứt câu chuyện hai cha con cô đang nói.

“Làm thế nào lanh chanh láu táu vậy, đã là người mang thai còn như vậy, A Hạo đâu, về phòng rồi à?”

Cận Tử Kỳ rũ mắt cười cười, quả nhiên thứ vĩnh viễn không có được mới là tốt nhất.

Lúc này e rằng trong lòng trong mắt Kiều Niệm Chiêu đều nghĩ đến chỉ là Doãn Lịch thôi, đâu nào còn có Tôn Hạo chứ?

“Ai da, còn không phải con biết chị gái qua sao, cho nên cố ý tới cùng chị trò chuyện đó!”

“Con đó nha!” Kiều Hân Hủy mỉm cười mà nói cô ta một câu.

Kiều Niệm Chiêu như quỷ mỵ dời đến bên cạnh Cận Tử Kỳ, sau đó ngồi xuống kế bên cô, mím môi cười, trên gương mặt hiện lúm đồng tiền, ngây thơ mà chớp chớp mắt: “Chị, yến hội tối mai, chị chuẩn bị xong lễ phục rồi chứ?”

Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười, “Khách sạn như Rhayson, không phải nơi đặc biệt chuyên cung cấp quần áo dạ hội cho khách quý sao? Ngày mai, tôi muốn đi làm Spa áp dụng cho phụ nữ có thai trước, gần đây bần thần trong người, tối mai là đêm khai mạc yến hội, nhiều nhân vật nổi tiếng đến đây như vậy, cũng không thể gây ra sai sót gì.”

Cận Chiêu Đông đồng ý mà gật đầu: “Bất kể là vì nhà họ Cận hay là nhà họ Tống, con cũng phải biểu hiện thật tốt.”

Kiều Niệm Chiêu nghe thấy trái tim khẽ động, cô ta sờ sờ gò má của mình, lại len lén mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, diện mạo mình cũng không thua Cận Tử Kỳ, nếu như ăn mặc thật đẹp một chút, nhất định có thể tỏa sáng thật mạnh ở trên yến hội.

Kiều Niệm Chiêu nghĩ đến mà nôn nóng muốn thử, trong lòng ngứa một trận, hướng đến Kiều Hân Hủy ở một bên mà nháy mắt.

Kiều Hân Hủy biết ý nghĩ của con gái, chính và ta làm sao cũng nghĩ muốn chân chính bước vào xã hội thượng lưu, nhưng mà biết gấp không đến, Cận Chiêu Đông tạm thời bỏ đi ý niệm cưới bà ta, vì vậy việc kia chỉ biết gởi gắm hết hi vọng ở trên người của con gái.

Kiều Hân Hủy ngẫm nghĩ một phen, mới cười nói với Cận Tử Kỳ: “Tử Kỳ, ba của con như vậy nên không tham gia yến hội được, ngày mai, sợ rằng chỉ có một mình Niệm Chiêu đi thôi, con hãy chiếu cố nó một chút.”

Cận Tử Kỳ chợt nhíu mày, nhưng không trả lời ngay lập tức, cứ thế mà thong thả ung dung uống nước ấm.

Tính khí của Kiều Niệm Chiêu rất hấp tấp, lúc này, Cận Tử Kỳ càng không đáp ứng cô ta, cô ta càng lòng như lửa đốt, càng muốn Cận Tử Kỳ khẽ gật đầu một cái, lúc này đã gấp đến độ cứ nhìn nhìn Kiều Hân Hủy lại nhìn nhìn sang Cận Chiêu Đông.

Cô ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt này nữa, tối mai là yến hội của xã hội thượng lưu chân chính, mà không phải là những buổi party phải nói là hoang dâm hỗn tạp của những tên nhà giàu mới nổi.

--- ------ ---------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui