Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Editor: Tâm Thường Lạc

"Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, đây là người nào chụp?"

Bên cạnh giọng nói Kiều Niệm Chiêu phát run, lộ ra sợ hãi khi đối mặt với tương lai tối tăm vô tận.

Cận Chiêu Đông vẫn nhìn chằm chằm màn hình đến nháy mắt cũng không nháy một cái, cả người cứng ngắc giống như được đúc thành bức tượng điêu khắc!

Trong màn hình, video đã đổi sang nơi khác, lại là biệt thự nhà họ Cận.

Tôn Lan Phương thanh thản dễ chịu mà ngồi ở trên ghế sofa, còn Kiều Hân Hủy là bộ dạng phục tùng xuôi tai mà phục vụ ở bên cạnh.

"Hân Hủy à, sáng nay ta đã hỏi Chiêu Đông, từ khi con chuyển vào cho tới bây giờ, các con vẫn còn phân chia phòng ngủ, chuyện này có thật không?" Tôn Lan Phương hớp miếng trà, chậm rãi hỏi ra.

Trong clip Kiều Hân Hủy dịu dàng cười một tiếng, nụ cười có chút gượng ép, nhiều hơn nữa chính là một phần ủy khúc cầu toàn.

Tôn Lan Phương vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Hân Hủy: "Yên tâm đi! Chiêu Đông bất quá là sợ vừa mới ly hôn mà cùng con ở chung một nơi, hình ảnh sẽ không tốt nên mới kiêng dè như vậy, con đừng suy nghĩ nhiều!"

"Mẹ, con không sao, con thông cảm với khó khăn của Chiêu Đông, dù sao cũng là bởi vì con mới dẫn đến anh ấy cùng Ngưng Tuyết đi tới bước này, lại nói tiếp, là con có lỗi với họ." Kiều Hân Hủy nói xong vẻ mặt đầy áy náy.

Nhưng Tôn Lan Phương lại xì một cái: "Có lỗi? Ở đâu mà con có lỗi bọn chúng chứ? Phải nói người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng lắm sao? Chiêu Đông vốn coi trọng chính là con, muốn lấy về nhà làm vợ cũng là con, bất quá là bởi vì lúc ấy công ty nhà họ Cận chúng ta gặp phải phiền toái, Chiêu Đông mới không thể không tủi thân mình mà cưới người đàn bà kia!"

"Con tin mẹ đi, qua không bao lâu nữa con chính là phu nhân chủ tịch Cận Thị, người đàn bà kia muốn quay trở lại, còn phải nhìn xem bà già này cho phép hay không!"

"Mẹ......" Kiều Hân Hủy cảm động phủ lấy bàn tay của Tôn Lan Phương, nhìn qua hai người mẹ chồng và con dâu tình cảm vô cùng tốt.

Tôn Lan Phương cảm thán một tiếng: "Ài, năm đó lúc con mới vừa sinh Niệm Chiêu, mẹ có khuyên ông cụ để cho bọn chúng chia tay đi thôi, hết lần này tới lần khác người đàn bà kia chẳng biết xấu hổ, cho là dựa vào gia thế giàu có là có thể chiếm vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cận không tha! Nếu không cũng sẽ không làm khó con hết hai mươi mấy năm, danh không chánh ngôn không thuận."

Kiều Hân Hủy hơi thẹn thùng mà rũ mắt xuống, "Mẹ, đừng nói lời này, ban đầu là con cam tâm tình nguyện."

"Tốt tốt, " Tôn Lan Phương vui mừng gật đầu, "Bây giờ, con cũng vì nhà họ Cận mà sinh đứa nhỏ, đến lúc tình thế qua đi, mẹ sẽ bảo Chiêu Đông mang con vào cửa, đến lúc đó con và Niệm Chiêu có thể ngẩng đầu lên làm người rồi."

Trong clip vẫn còn ở phát hình gì đó, nhưng Cận Chiêu Đông đã xem không vô nữa.

Trong đầu ông chẳng qua là không ngừng chiếu lại đoạn đối thoại giữa Tôn Lan Phương và Kiều Hân Hủy vậy, ông chỉ cho là mình có lỗi với Tô Ngưng Tuyết, không ngờ ở nhà họ Cận, Tô Ngưng Tuyết chưa từng được mẹ ông công nhận.

Trong những năm đó, thời điểm ông không có ở đây, đến tột cùng ở trong căn nhà kia bà ấy đã chịu bao nhiêu uất ức?

Chỉ cần vừa nghĩ đến, Cận Chiêu Đông đã cảm thấy trái tim bị níu chặt thật đau, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên tiều tụy nhợt nhạt.

Chỉ trong chốc lát, cả đoạn video cũng đã phát hình xong.

Cận Chiêu Đông cũng không quan tâm cái video là từ đâu tới, ngón tay ông trượt trên bánh lăn của con chuột, kéo xuống dưới đoạn video trên trang web, dường như đang vội vàng tìm xem cái gì đó.

Quả nhiên, như ông đoán, phía dưới trong phần ghi chú là một đoạn chữ thật dài.

Ông nhanh chóng liếc nhìn một lần, những nội dung trên đó ông vừa xem qua thì thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!

Mà Kiều Niệm Chiêu tò mò khi nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông xanh mét, đưa mắt nhìn qua màn hình, không xem còn đỡ, lúc này vừa xem thấy, cô ta gần như xù lông mà nhảy dựng lên!

Chuyện gì đang xảy ra?! Những dòng nhắn lại này thế nào lại ghi chú là tên của cô ta?!

Mà Cận Chiêu Đông nhìn sang dòng chữ với giọng điệu đầy ngạo mạn đó, tia máu trong mắt lan rộng, hai mắt trợn to, như muốn xé hốc mắt ra, vành mắt cũng đỏ ngầu trông rất kinh khủng.

Đoạn thứ nhất đã viết ——

"Không sai, tôi chính là con gái thứ hai của Cận Chiêu Đông, Kiều Niệm Chiêu, các người muốn mắng thì nhắm ngay tôi, nhưng xin các người đừng công kích mẹ của tôi nữa, bà ấy vô tội, bất quá là bà đã yêu một người đàn ông tên là Cận Chiêu Đông thôi! Chẳng lẽ trong lòng các người không có một người như vậy sao? Để cho bạn lúc ăn cơm nhớ tới, lúc đi ngủ cũng nhớ, khi đi dường còn lo lắng, nếu như các người chưa từng trải qua loại cảm giác này, thì có tư cách gì phán xét việc làm của mẹ tôi?"

Kiều Hân Hủy không hiểu vì sao Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu đứng ở trước máy vi tính thì thân thể bất chợt đều cứng đờ và thẳng đứng, cũng đi lên phía trước, chẳng qua là mới đưa mắt vào những dòng chữ đó, bà ta cũng không giữ được bình tĩnh!

"Trong thế giới ái tình, kẻ không được yêu mới chính là Tiểu Tam! Huống chi, tôi vẫn luôn tin chắc, hôn nhân không có tình yêu cũng bất quá là một cái xác không có linh hồn. Này những người phụ nữ là vợ cả đang phất cờ hiệu muốn chinh phạt Tiểu Tam, nếu như bạn có kinh nghiệm làm Tiểu Tam, chồng của bạn còn có thể đi ra ngoài tìm phụ nữ sao? Thay vì dùng một cuộc hôn nhân giống như đầm nước đọng vây khốn ba người, chẳng bằng lựa chọn rút lui đi, tối thiểu thành toàn cho hai người hạnh phúc!"

"Tất cả mọi người mắng tôi cướp chồng chưa cưới của chị tôi, nhưng bất quá là các người đây chỉ là những người ngoài cuộc làm sao hiểu được một nỗi oán hận trên người tôi! Cho dù các người miêu tả cái gọi là người thứ ba khó nghe biết bao nhiêu, nhưng cũng không thể xoá bỏ và dập tắt được tình yêu đó! Các người có lẽ cảm thấy tôi đây nói về hôn nhân không có sự trân trọng, ngược lại tôi cảm thấy có lẽ căn bản các người không hiểu được hôn nhân, hôn nhân mỹ mãn hạnh phúc thực sự thì phải lấy tình yêu làm cơ sở, tôi cho rằng đó mới là tình yêu thăng hoa."

"Mà các người là những kẻ chỉ biết để cho người khác nắm mũi dẫn đi thì làm sao cuộc sống sẽ biết toàn bộ quá trình của tình yêu? Trên đời chỉ có tình yêu, chỉ có hai người muốn ở bên nhau, là lớn nhất, là chính đáng nhất, những người khác đều là người thứ ba!"

"Phía trên video các người cũng đã nhìn thấy, bà nội tôi vốn yêu thích chính là mẹ tôi, ba tôi cũng chỉ yêu có mỗi mẹ tôi, bất quá là tài chính công ty xuất hiện khủng hoảng, mới không thể không cưới người đàn bà kia, bà ta căn bản cũng không phải là người trong lòng của ba tôi, vậy mà vẫn còn hiếu thắng chiếm giữ lấy vị trí Phú nhân nhà họ Cận nhiều năm như vậy!"

"Tôi cũng là con gái của Cận Chiêu Đông, tôi mong muốn được danh chính! Thay vì nói tôi đoạt chồng chưa cưới của Cận Tử Kỳ, chẳng bằng nói là cô ta cướp đi thứ vốn nên thuộc về tôi mà tiểu thư nhà họ Cận nên được hưởng! Nếu như tôi cũng là tiểu thư nhà họ Cận đường đường chính chính, tôi không tin tôi sẽ không sánh bằng Cận Tử Kỳ, cô ta bất quá là dựa vào một cái thân phận mà thôi!"

"Tôi không biết tôi bây giờ mà nói những lời này sẽ có hậu quả gì! Bất quá tôi đã có chuẩn bị tâm lý chịu đựng bất kỳ sự nhục mạ nào, tôi không muốn tiếp tục làm con chuột trong cống, tôi là tiểu thư nhà họ Cận, tôi muốn lấy được tất cả mọi thứ thuộc về tôi! Cận Tử Kỳ, Tô Ngưng Tuyết, mẹ con các người thật ác độc đã phá hủy hạnh phúc gia đình một nhà ba người chúng tôi như thế, tôi sẽ không cứ như vậy mà bị các người đánh đổ, tôi tin tưởng, ông trời có mắt!"

Phía dưới những dòng chữ viết này, còn được kèm theo một bản báo cáo DNA giữa Cận Chiêu Đông và Kiều Niệm Chiêu, chắc chắn mà nói hai người không thể phủ nhận quan hệ cha con ruột thịt!

"Ba ơi, có không ít cổ đông nhỏ bắt đầu điên cuồng bán tháo cổ phiếu Cận Thị trong tay, khiến cho giá cổ phiếu Cận Thị hôm nay giảm sút mạnh, tiếp tục như vậy nữa, con lo lắng sẽ rớt đến phá sạch vốn."

Những cổ đông nhỏ này mua cổ phiếu Cận Thị, mặc dù không sánh bằng nhân viên giao dịch chứng khoán Phố Wall, nhưng khứu giác cũng rất là bén nhạy, từ hai ngày qua một loạt chuyện tai tiếng của nhà họ Cận bị tung ra thì phát giác không thích hợp.

Thay vì ngày sau ở nhà họ Cận đấu tranh nội bộ hai bên đều thiệt hại, khiến Cận Thị thất bại hoàn toàn, chẳng nhân lúc bây giờ cổ phiếu Cận Thị vẫn chưa thua đến lập tức ném đi, nhưng nếu chuyển sang mua những công ty khác, có lẽ còn có thể kiếm thêm một khoản!

Trong lòng nhiều người tồn tại loại may mắn này, thì có thể đẩy giá cổ phiếu Cận Thị vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, tiếp tục nói: "Con lo lắng, rất nhanh sẽ có một số người bụng dạ khó lường bắt đầu nhân cơ hội thu mua cổ phiếu Cận Thị, đến lúc đó, sợ rằng trên hội đồng quản trị Cận Thị có thêm mấy vị trí."

Tuy nói Cận Thị là công ty có hình thức đầu tư cổ phần, nhưng mấy đời trước nay, tuyệt đối đều là người nhà họ Cận chiếm giữ vị trí chủ đạo trên hội đồng quản trị, nhưng nếu có một ngày cục diện này bị đánh vỡ......

Hai chân Kiều Hân Hủy mềm nhũn, ngồi sững trên đất, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, choáng váng đầu hoa mắt, tim nhảy cuồng loạn.

Cận Chiêu Đông nắm chặt hai quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng đã nổi lên, ông từ từ xoay người, bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, đã sớm sợ đến không ngừng quay lùi lại, lắc đầu liên tục: "Chuyện không liên quan đến con, chuyện không liên quan đến con......"

Ông quay qua nhìn về phía Kiều Hân Hủy trên đất, sắc mặt khó coi như người chết, ánh mắt hung ác nham hiểm làm cho người khác phát run.

Kiều Hân Hủy nhìn ông, hốt hoảng mà ôm chặt mình cánh tay mình, toàn thân vẫn run run rẩy rẩy.

Trong phút giây này, bà ta hận không thể lập tức chết đi, để tránh chịu đựng Cận Chiêu Đông nổi giận lôi đình!

Cận Chiêu Đông lại lướt qua bà ta, đi thẳng tới vị trí của Kiều Niệm Chiêu.

Trên cổ, trên trán của ông, bởi vì tức giận mà dẫn đến bắp thịt toàn thân căng cứng, gân xanh ở dưới lớp da nhảy lên thình thịch, càng làm cho ông nhìn qua so với ma quỷ còn kinh khủng hơn.

"Không phải con làm...... Thật sự không là con làm......"

Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt lo sợ, trăm miệng cũng không thể bào chữa, âm thanh kia giống như là bị cái gì đó kết trụ thật chặt.

Cận Chiêu Đông lạnh lùng quan sát, giống như không nghe được lời biện hộ của cô ta, giơ tay lên tát cho một cái.

Một cái tát này so với trước đó, càng như chất chứa tất cả tức giận của ông, tất cả hận ý, cùng với khủng hoảng bất an khi có thể mất đi Cận Thị, đánh cho Kiều Niệm Chiêu kêu thảm lên một tiếng, ngã xuống mặt đất, mồm miệng tràn đầy máu tươi.

Kiều Niệm Chiêu lấy tay che miệng, miệng đầy mùi máu tươi làm cho cô ta đau đến rên rỉ, chẳng qua là đối diện với ánh mắt tối tăm lạnh lùng khát máu của Cận Chiêu Đông, cô ta nhất thời quên mất khóc lóc, chỉ biết không ngừng lặp lại: "Không phải con làm, không phải con làm."

Không biết có phải Kiều Niệm Chiêu trước đó đã nói dối nhiều hay không, lần này, Cận Chiêu Đông cũng không thể tin tưởng được nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui