Một lúc sau, Mạc Tử Hàn đứng dậy đi đến bên cạnh Quý Thanh Lan
Hai người họ nhìn anh rồi gật đầu tán thưởng, cuối cùng tên mặt lạnh này cũng chịu nghĩ thông suốt
Cùng lúc đó, bên phía Trạch Tân và Tần Dịch đang bị cô gái nhỏ chuốc rượu không ngừng
- Nào Tân à, uống đi
Giọng nói nhỏ nhẹ như rót mật vào tai cùng thân ảnh sexy quyến rũ bên cạnh làm sao còn có thể từ chối được.
Hết uống cùng Trạch Tân rồi Quý Thanh Lan quay sang chuốc rượu Tần Dịch cuối cùng cả 3 người không ai còn tỉnh táo
Mạc Tử Hàn đen bên cạnh kéo lấy tay cô rồi choàng qua người bế thóc cô lên
- Này, anh đẹp trai không cần gấp gáp như vậy đâu
Cô đánh giận dỗi lên ngực anh, trên mặt nở một nụ cười quyến rũ khiến tim anh đập nhanh một nhịp
- Nhìn kĩ xem tôi là ai?
Anh trầm giọng đến đáng sợ, Quý Thanh Lan không chỉ không sợ còn trêu ghẹo với anh
- Nể tình anh đẹp trai nên tôi không so đo với anh, uống với tôi nào
Bàn tay đang bế cô càng siết chặt lại, khiến cô đau:" A a a, anh làm tôi đau đó" Quý Thanh Lan nhíu mày giận dỗi
Mạc Tử Hàn nhìn bộ dạng của cô càng đen mặt hơn, thường ngày cô đều như thế này sao, mỗi lần say sỉn cô đều dụ dỗ đàn ông như này sao.
Bộ dạng lơ đãng này khiến ai nhìn vào cũng muốn đè cô ra làm
Đang còn trong cơn suy nghĩ bỗng có cánh tay đụng chạm đến
- Này, có nghe rõ chưa, thả cô ấy xuống
Trạch Tân nhíu mày, anh hất tay của Mạc Tử Hàn ra rồi ôm lấy cô
- Cậu là ai mà đụng vào cô ấy, có thông minh thì tránh xa cô ấy ra cho tôi.
Ở thành phố này, Quý Thanh Lan chính là người phụ nữ không phải ai cũng có thể đụng vào
Mạc Tử Hàn nghe hắn ta nói thì tức đến xì khói, vợ tôi thì tôi không thể đụng vào sao, vậy các người có tư cách gì chứ.
Anh trầm giọng
- Các người là gì của cô ấy
- Là gì? Đến lượt cậu hỏi sao? Là gì thì chúng tôi cũng thân thiết hơn cậu
Rượu vào lời ra, say đến mức không còn nhận ra ai là ai.
Tần Dịch bĩu môi nhìn anh nói ra lời khó nghe, hắn không hề nhận ra người đứng trước mặt mình là Mạc Tử Hàn chồng của cô
Anh không nói không rằng kéo cô gái vừa bị người khác cướp khỏi tay mình ra khỏi lòng ngực của người đàn ông kia.
Nhanh nhẹn ôm ngang người cô rồi xoay người bước đi
- Này, tôi nói nhỏ nhẹ cậu còn không chịu nghe à? Muốn đánh nhau sao?
Trạch Tân kéo vai anh lại, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói
Mạc Tử Hàn nghe vậy thì nhết môi cười khinh :" Tôi chỉ nói cho cậu nghe một lần, người không có tư cách đụng vào cô ấy là các người.
Khôn hồn thì tránh xa ra, đừng trách tôi nổi điên"
- Ha nói nghe hay nhỉ? Chú em anh đây là anh trai của em ấy, không có tư cách? Còn phải xem lại đó
Anh trai? Không phải cô là con một sao, làm gì có anh trai chứ? Không lẽ....
Không suy nghĩ quá nhiều, Mạc Tử Hàn dẹp qua suy nghĩ đó khinh khi:" Tôi là chồng cô ấy"
Sau đó, anh bế cô xoay người ra cửa.
Khí thế lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần
Quý Thanh Lan nằm tựa đầu vào ngực anh thở phì phò
- Hai người kia là gì của cô?
- Anh trai nuôi không được sao? Hay anh cũng muốn như họ
Cô say bí sỉ không còn nhận ra người trước mặt mình là ai nữa rồi