Trong đêm tối tĩnh mịch, ngay cả đèn trong phòng cũng chưa được bật lên, Dương Tuyết Hoa lấy hết can đảm tiến đến trước mặt Hoắc Đông Quân mà hôn lên môi hắn một cái, nhưng người đàn ông kia có vẻ không hài lòng, hắn cố tình nắm chặt lấy cằm của cô gái mà nhấc lên, giọng nói phát ra càng khiến cô gái khẽ run lên…
“Em tự nguyện gả cho tôi mà? Tại sao bây giờ em lại khóc?”
Dương Tuyết Hoa ấm ức không nói lên lời.
Đúng là cô tự nguyện gả cho Hoắc Đông Quân, hôm nay cũng là đêm tân hôn của hai người, nhưng càng nghĩ cô lại không cam lòng…
“Là anh ép tôi…”
Hoắc Đông Quân chạm nhẹ lên khoé mắt của Dương Tuyết Hoa, sau đó giúp cô lau nước mắt còn sót lại trên gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp…
“Không phải tôi ép em, mà em tự lựa chọn, chính em lựa chọn gả cho tôi!”
Tự nhiên Hoắc Đông Quân gằn giọng lên khiến Dương Tuyết Hoa vô thức lùi ra sau mấy bước, cô biết đây là số phận của mình, dù cô có trốn tránh hàng trăm lần cũng không thể thoát được.
Huống chi Hoắc Đông Quân hiện đang là chủ nợ của gia đình cô…
“Anh đã hứa sẽ xoá hết khoảng nợ mà gia đình tôi đang nợ nếu tôi đồng ý kết hôn với anh đúng chứ? Vậy anh viết giấy cam kết đi…”
Hoắc Đông Quân càng nhìn cái biểu cảm bình tĩnh của Dương Tuyết Hoa càng khiến hắn bực mình.
Vốn dĩ hắn đã là người vô cùng nóng tính, hắn cũng đã kiên nhẫn rất lâu với cô trong thời gian qua, nhưng có vẻ cô vẫn không hiểu ý hắn và điều mà hắn muốn làm.
Hoắc Đông Quân tiến đến chỗ Dương Tuyết Hoa liền bế cô lên giường, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đang sợ hãi của cô mà cất tiếng nói…
“Tôi chỉ nói rằng nếu em thuộc về tôi thì tôi sẽ xoá nợ cho gia đình em!”
Dương Tuyết Hoa thở mạnh không dám nhúc nhích, cô biết Hoắc Đông Quân đang nói đến chủ đề gì, cô cũng biết hắn định làm gì cô.
Chỉ có điều bây giờ cô chưa thật sự sẵn sàng để cùng hắn trải qua loại chuyện đó…
“Vậy ý của anh là chỉ cần ngủ với anh một đêm thì anh sẽ xoá nợ cho gia đình tôi đúng không? Vậy anh bày ra cái trò kết hôn này làm gì? Anh muốn ràng buộc tôi đến thế sao?”
Hoắc Đông Quân đấm mạnh lên giường, hắn đưa tay bóp chặt lấy cằm Dương Tuyết Hoa mặc cho cô nhăn mày đau đớn.
Dường như hắn chưa bao giờ ngừng tức giận với người phụ nữ trước mặt…
“Em trách tôi à? Ý em là tôi nên cưỡng ép em quan hệ với tôi mặc dù giữa chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào à?”
Dương Tuyết Hoa cắn môi, cô vẫn đang khóc, chỉ là không gào khóc lên như những lần cô ở một mình, cô chỉ là cảm thấy tủi thân mà thôi…
“Bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi đấy, anh có thể làm những gì mà anh muốn…”
Dĩ nhiên Hoắc Đông Quân không có ý sẽ tha cho Dương Tuyết Hoa, hắn thật sự đã muốn cô từ rất lâu rồi, hắn đã kiên nhẫn biết bao nhiêu lâu mới có thể công khai ôm cô vào trong lòng như thế này…
“Tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi…”
Hoắc Đông Quân bắt đầu cởi áo vest lẫn áo sơ mi đang mặc trên người, hắn khẽ cúi xuống hôn lên cổ Dương Tuyết Hoa trong lúc cô quay mặt sang nơi khác để khóc, tay cô vẫn kiên trì túm chặt lấy gar trải giường như đang cố gắng chịu đựng một điều gì đó vô cùng kinh tởm.
Trước sự âu yếm của Hoắc Đông Quân, Dương Tuyết Hoa vẫn nằm im như khúc gỗ vô tri vô giác, lâu lâu chỉ run nhẹ rồi tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi…
Số tiền mà gia đình Dương Tuyết Hoa nợ Hoắc Đông Quân không phải gọi là quá nhiều nhưng cũng không quá ít.
Đối với một gia đình viên chức thì chỉ cần ba đến bốn năm là trả hết nợ, nhưng đối với gia đình làm công nhân bình thường như nhà họ Dương thì phải mất khoảng mười năm mới có thể trả hết.
Hoắc Đông Quân là con trai cả của tập đoàn xây dựng JC, cha của hắn là Hoắc Đông Sang, hiện nay đang giữ chức vị chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn JC.
Ông có tổng cộng ba người con trai, trong đó Hoắc Đông Quân và Hoắc Đông Minh là con trai của vợ cả, còn Hoắc Đông Diệp là con trai của người vợ thứ hai.
Tuy em út không cùng mẹ với hai anh nhưng cả ba đều vô cùng yêu thương và nâng đỡ lẫn nhau trong công việc.
Hiện tại Hoắc Đông Quân đang giữ chức vị tổng giám đốc của tập đoàn JC, Hoắc Đông Minh là trưởng phòng kế hoạch và Hoặc Đông Diệp là phó giám đốc tài chính của tập đoàn.
Dường như Hoắc Đông Quân và Dương Tuyết Hoa không hề có bất cứ sự liên quan mật thiết nào đến nhau, cả hai giống như hai người của hai thế giới.
Nếu ví Hoắc Đông Quân là vì sao sáng trên bầu trời thì Dương Tuyết Hoa chỉ đơn giản là con người tầm thường đang ngắm nhìn ngôi sao sáng mà không tài nào chạm tới được.
Bỗng một ngày Hoắc Đông Quân nhận được lời mời trở thành giáo sư thuyết giảng cho một đại học danh tiếng, nhà trường bày tỏ thành ý muốn mời Hoắc Đông Quân đến khoa xây dựng của trường để giảng dạy và chỉ đạo cho các bạn sinh viên, điều này sẽ giúp cho nhà trường có thêm học sinh tài ba theo học và tập đoàn xây dựng cũng có thể lấy được nhiều nhân tài hơn từ ngôi trường này….