• Mười ngày sau...
Khổng Dân từ phòng làm việc của Doãn Đức Vịnh trở ra, nét mặt của anh ấy trông như đang vô cùng buồn cười, nhanh chóng chạy đến bàn làm việc nhìn lần lượt từng người đồng nghiệp, gấp gáp cất tiếng:
“ Khi nãy tôi đang bàn bạc vụ kiện với sếp Doãn, thì bỗng dưng điện thoại của anh ấy có người gọi đến, trên màn hình xuất hiện dòng chữ được lưu là ‘ Nữ Hoàng Té Ngã ’, đố mọi người cô gái này là ai? ”
Nghe xong, chị đồng nghiệp ngã người về sau và kiêu căng khoanh tay trước ngực, khẽ lắc đầu chán nãn với Khổng Dân, hỏi lại:
“ Cậu còn câu đố nào khó hơn không? Tất nhiên là phóng viên Phương, vợ của sếp rồi! ”
Thế nhưng, anh đồng nghiệp gần đó đứng lên, nhìn chị đồng nghiệp ấy lắc đầu như không tán thành câu trả lời đó, lên tiếng:
“ Tôi không nghĩ là phóng viên Phương, vợ của sếp đâu! Với tâm thế là một người đàn ông đang có bạn gái, và tôi lưu là ‘ Cục Cưng ’ đấy.
Biết vì sao không, bởi vì họ sẽ thường xuyên kiểm tra điện thoại, nhìn thấy lưu tên như thế thì thử hỏi sếp Doãn của chúng ta có banh xác, có ngủ sofa không chứ? ”
Câu chuyện này dường như quá hấp dẫn, nên lại có thêm hai người đi đến tham gia.
Và rồi, cả hai người họ đều gật đầu như cùng ý kiến và suy nghĩ với anh đồng nghiệp ấy, nói:
“ Chính xác, chẳng lẽ vợ sếp không kiểm tra điện thoại, thấy thế thì xác định sếp Doãn gôm quần áo bỏ vào vali.
”
Vừa dứt câu, thì người đồng nghiệp kia cũng lên tiếng tiếp lời:
“ Nếu giả xử tôi có bạn trai, mà bạn trai tôi lưu như thế, thì anh ấy cũng xác định.
”
Nghĩ đi nghĩ lại thì chị đồng nghiệp ấy cũng thấy ba người họ phân tích có lý, sau đó sắc mặt trở nên nhăn nhó do không tìm được người thích hợp, lẩm bẩm cất lời:
“ Chẳng lẽ là em gái của sếp Doãn.
”
“ Sếp Doãn của chúng ta không có em gái, dù là em gái họ, sếp ấy từng bảo với tôi như thế khi tôi nhờ mai mối.
”
Đột nhiên, sắc mặt Khổng Dân trở nên hốt hoảng vô biên, lí nhí lên tiếng:
“ Có khi nào là nhân tình không? ”
“ Nhân tình? Ai có nhân tình? ”
Lúc này, Thái Đằng trùng hợp đi đến, chỉ loáng thoáng nghe hai chữ ‘ nhân tình ’ chứ không hề biết rõ ràng sự việc, nhưng ở đây cũng chẳng ai dám bàn bạc thêm nữa bởi vì biết rõ anh ấy và Doãn Đức Vịnh là bạn thân.
“ Chúng tôi chỉ đang nói về một nam diễn viên thôi.
”
Bỗng dưng, Khổng Dân vui vẻ tiến đến khoác vai của Thái Đằng, lên tiếng:
“ Lâu lắm rồi chúng ta chưa tụ tập, hay là một lát mình rủ sếp Doãn đến quán bar uống vài ly.
”
“ Cũng được đấy, để tôi đi nói với cậu ấy.
”
Vốn dĩ Phương Triều Anh gọi điện đến cho Doãn Đức Vịnh là vì thông báo tối nay cô có công việc riêng bảo anh đừng ghé đón.
Thế là, khi nghe Thái Đằng rủ rê đi chơi, anh ngay lập tức đồng ý, một phần bà Doãn về ngoại anh chơi ít hôm, nên không lo lắng bà ấy ăn cơm một mình sẽ buồn.
Dẫu là thế, nhưng Doãn Đức Vịnh vẫn luôn ý thức không làm ai phải lo lắng, chỉ uống tới giới hạn cho phép để an toàn lái xe.
Hiện tại, thời gian đã mười một giờ đêm và anh cũng về đến nhà.
Thế nhưng, lại xảy ra một việc trùng hợp, đó là Phương Triều Anh vừa bước xuống khỏi một chiếc xe ô tô, vẫn còn đang cười nói vui vẻ với người bên trong.
Doãn Đức Vịnh bất giác rướn người, cố tình dõi mắt quan sát xem người đó là nam hay nữ, nhưng mà không thể nhận ra.
“ Triều Anh đi với ai vậy? Công việc riêng gì giờ này? ”
Và rồi, chiếc xe ô tô đó lái đi, người bên trong không hề xuất hiện khiến anh càng thêm tò mò giới tính và nóng giận.
Tuy không về cùng nhau, nhưng cả hai vào nhà cùng lúc, và người mở cửa là Phương Triều Anh.
“ Anh uống rượu đó hả? ”
“ Ừ, lâu lâu có hẹn với đồng nghiệp.
Còn em? Đi đâu? Ai đưa em về vậy? ”
Bước chân của Triều Anh đột ngột dừng lại, đột nhiên chau mày xoay người quan sát người đàn ông đi phía sau, trêu đùa lên tiếng:
“ Anh đang kiểm soát tôi đấy à? Ghen tuông hay sao? ”
“ Ghen tuông? Kiểm soát? Em suy nghĩ đi đâu vậy? Tôi đang lo, sợ em bị người khác lừa gạt.
Dẫu sao trên danh nghĩa chúng ta vẫn là vợ chồng, nếu em xảy ra vấn đề gì thì người bị trách móc là tôi.
”
Cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vốn dĩ bên trong vô cùng lúng túng, ngượng ngùng.
Chỉ là, Phương Triều Anh không nhận biết điều đó, có chút hụt hẫng sau câu nói ấy, buồn bực cất lời:
“ Anh yên tâm, tôi không có ngốc để bị lừa gạt đâu.
”
“ Tôi...!”
Reng reng reng...
Bất ngờ, điện thoại trong túi áo vest của Doãn Đức Vịnh reo lên, thế là cả hai tạm thời dừng lại cuộc nói chuyện.
Sau đó, điện thoại được anh lấy ra, màn hình xuất hiện cái tên là ‘ Chị Thái Đình ’.
“ A lô.
”
“ Cậu về đến nhà chưa? ”
“ Tôi vừa đến.
”
“ Vậy được, tôi đã yên tâm rồi! ” Thái Đình.
“ Cảm ơn chị nhé! ”
Doãn Đức Vịnh cúp máy, chợt nhìn lên thì thấy sắc mặt thay đổi khác thường của Triều Anh.
Và rồi, anh nhún vai, cất tiếng:
“ Chuyện gì thế? ”
“ Ờ...không có gì...tôi lên tắm trước.
”.